• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

PhuongAnh

New Member
Không phải bắt nạt, mà do Em cứ úp úp mở mở nên làm cho bọn Anh nghi!!!=))=))=))=))=))

:)):)):)):)):)) Đúng là ông anh tổ buôn có khác....
P/s: Anh thắc mắc gì cho em thì ra PM cho em chứ không mọi người ở đây thắc mắc theo thì chết=))=))=))=))=))
 

PhuongAnh

New Member
Đi đi anh

Anh đi đi, yên bình và thanh thản.
Còn gì đâu khi lối rẽ chia hai
Em lặng câm khi nghĩ đến ngày mai
Em phải sống những khắc giờ lặng lẽ

Chẳng có anh để cùng nhau chia sẻ
Mọi buồn vui, sướng khổ ở trên đời
Đi đi anh em đã hiểu anh rồi
Em chẳng trách dù lòng em đau đớn

Em chẳng trách dù tim em nhói buốt
Hồn tái tê, chân lạc bước bơ vơ
Mọi yêu thương sẽ từng phút từng giờ
Bên em mãi như tình ta thắm thiết

Anh đi đi và nói lời tạm biệt
Đừng phân vân cho nước mắt em rơi
Xin anh đấy, dù chỉ một lần thôi
Đừng ngoái lại để tim em vụn vỡ

Anh đi đi cho đất trời nghiêng đổ
Mây và mưa nổi giông bão đêm đen
Chuyện tình yêu muôn thuở vẫn ưu phiền
Rồi tan vỡ lúc nào không thể biết

Anh đi đi và tình ta cách biệt
Ngồi nơi đây em khóc gọi tên anh
Chỉ ước gì được tan biến thật nhanh
Vào trời đất để không còn đau nữa

Anh đi đi cuộc tình chia hai nửa
Em trở về với góc khuất ngày xưa
Em trở về ngồi đếm những giọt mưa
Gom nỗi nhớ tự niềm đau thành đá
Em khóc oà nức nở: Anh đi đi…​
 

Anhtoitb

New Member
Hạnh phúc có phải là một cánh cửa sắt, ngăn không cho con chim bay về phương Nam?”...

Nếu em hướng về phía mặt trời, khao khát một đôi cánh; Nếu như thiên đường của 2 chúng ta giống như một bức tường hoa phong tỏa mơ ước của em, anh sẽ buông tay để em bay vút lên. Đôi cánh của em không nên ở mãi nơi đây, nhìn thời gian trôi qua. Nếu sự dây dưa biến thành xiềng xích, anh sẽ ném đi lời thề hẹn. Anh thà làm người đầu tiên vì em quay lại với sự cô đơn. Có! Có một thứ tình yêu gọi là chia tay. Vì yêu, anh sẽ từ bỏ mơ ước. Mình quen nhau, em phải bỏ tất cả. Thà cứ để tình yêu chân thật mang anh đi. Vì yêu em, anh sẽ kết thúc giấc mơ. Anh ra đi để em có tất cả, để tình yêu chân thật giúp anh nói lời chia tay. Đánh mất em, anh phải nhẫn tâm sắm vai người làm em đau khổ để rời xa em. Đành mãi mãi rời xa em”… Mình có thể cao thượng đến thế không? Có thể. Mình có thể làm được điều đó. Mình cần phải làm như vậy nhưng sao mình lại đau. Chắc tại mình quá ích kỉ, quá tham lam. Khi yêu, ai cũng muốn người mình yêu ở bên, và anh cũng vậy. Anh muốn có em bên anh để đi suốt cuộc đời, cùng anh chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn để anh được yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Vậy là ích kỉ, là tham lam?

Em à, 14 này là mình đã được tám năm. Tám năm vừa ngắn mà lại vừa dài. Bao nhiêu lời hứa giờ đã không còn, em đã quen và đã yêu một người khác. Một người hơn anh rất nhiều. Anh không trách gì em đâu. Em đã quyết định đúng, như vậy sẽ tốt hơn cho em. Em ở bên anh đâu được gì ngoài nước mắt.

“Sự ấm áp của một chàng trai miền thôn quê đầy nắng gió đã không thể sưởi ấm trái tim người mình yêu? Đúng vậy. Anh là người miền quê xa lạ, nơi mà em không muốn quay về.

Dù có níu kéo thế nào cũng không thể quay lại như xưa. Biết! Anh biết điều đó. "em chỉ có thể coi anh là bạn”. Ừ, giờ đây anh sẽ đồng ý làm bạn của em. Không phải vì anh không còn yêu em như trước mà vì chỉ có như vậy, anh mới có thể vẫn được ở bên em để anh được quan tâm, chăm sóc người mà anh thật lòng yêu thương. Cảm ơn em đã đồng ý.

Từ khi gặp em tay trong tay với người ấy, tim anh đã đau và giờ nó sẽ không đau thêm lần nữa. Nó không đóng băng mà đã hóa đá, nhốt chặt một hình bóng. Sẽ không một ai có thể bước vào để lại làm nó nhói đau.

Anh chưa bao giờ tin những chuyện hoang đường về ma quỷ, về những quẻ bói và cũng chưa bao giờ anh tin vào sự hiện diện của các đấng tối cao. Nhưng giờ anh sẽ tin, tin vào những quẻ bói đó. Anh sẽ ở bên em, chờ đợi và hi vọng những điều ước, những giấc mơ, rồi một ngày sẽ chở thành hiện thực.


Anh yêu em, mãi chỉ có mình em thôi - tình đầu của anh!
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongAnh

New Member
Bài thơ tặng vợ

Cô liêu gót chân lạc lõng
Đi về đâu khi chưa tỉnh cơn mơ
Phố quen lạc bước hững hờ
Mười hai bến nước đợi chờ hắt hiu

Lời buồn tựa một cánh diều
Đứt dây bay tận cuối chiều tím loang
Sợi tình em nhấp phím đàn
Ầu ơ ví dặm cải vàng bay xa

Duyên mình dẫu có phong ba
Nghĩa chồng tình vợ mãi là sắc son
Trách chi những lúc dỗi hờn
Mây tan trời lại xanh hơn bao giờ

Cánh diều trở lại sau mưa
Cải vàng nở rộ vườn mơ mỗi chiều
Gót buồn mỏi bước cô liêu
Quay về vườn cải một chiều cuối thu.​

P/s: Dành tặng cho tất cả các ông anh trên PV về nịnh vợ :D:D:D:D:D:D
 

PhuongAnh

New Member
Chỉ một người thôi

Một người anh chỉ một người thôi
Lẳng lặng trong tim chẳng hai người
Từ độ gặp nhau bông phượng rụng
Thu về gom lá đợi yêu thương

Một người anh chỉ một người thôi
Tóc dài như suối của hồn tôi
Mây buồn trong mắt nhìn sâu thẳm
Ánh chớp đêm giông thoáng môi cười

Một người anh chỉ một người thôi
Dặm dài xa cách chẳng chia phôi
Nhớ sao dáng ấy hồn thơ đó
Thi sĩ là tôi... em ngẩn ngơ ...!!

Một người anh chỉ một người thôi
Nói ra e ngại lắm trời... ơi...!!
Chiều vàng thả xuống thời gian lắng
Gởi trọn thương yêu, nhớ một người.
 

NgocVNPT

New Member
Chỉ một người thôi

Một người anh chỉ một người thôi
Lẳng lặng trong tim chẳng hai người
Từ độ gặp nhau bông phượng rụng
Thu về gom lá đợi yêu thương

Một người anh chỉ một người thôi
Tóc dài như suối của hồn tôi
Mây buồn trong mắt nhìn sâu thẳm
Ánh chớp đêm giông thoáng môi cười

Một người anh chỉ một người thôi
Dặm dài xa cách chẳng chia phôi
Nhớ sao dáng ấy hồn thơ đó
Thi sĩ là tôi... em ngẩn ngơ ...!!

Một người anh chỉ một người thôi
Nói ra e ngại lắm trời... ơi...!!
Chiều vàng thả xuống thời gian lắng
Gởi trọn thương yêu, nhớ một người.

Sân chơi của những người đang và sắp yêu - Anh vào đây có vô duyên không nhỉ ? :-?:-?
 

ti-toe

New Member
Chia
Nguyễn Trọng Tạo
Chia cho em một đời tôi
Một cay đắng
một niềm vui
một buồn
Tôi còn cái xác không hồn
Cái chai không rượu tôi còn
vỏ chai

Chia cho em một đời say
Một cây si
với
một cây bồ đề
Tôi còn đâu nữa đam mê
Trời chang chang nắng tôi về
héo khô

Chia cho em một đời thơ
Một lênh đênh
một dại khờ
một tôi

Chỉ còn cỏ mọc bên trời
Một bông hoa nhỏ lặng rơi
mưa dầm
 

XuanTruong

Super V.I.P
:)):)):)):)):)) Đúng là ông anh tổ buôn có khác....
P/s: Anh thắc mắc gì cho em thì ra PM cho em chứ không mọi người ở đây thắc mắc theo thì chết=))=))=))=))=))


Ôi dào! Họ thắc mắc chán thì thôi ấy mà!!!:)):)):))
 

NguyenTu

Super V.I.P
Valentine

Valentine năm nay anh đã mất em
Lối nhỏ hẹn thề chỉ còn anh một lối
Bước liêu xiêu thật nhanh vào bóng tối
Trốn phố phường có bao cặp tình nhân.

Valentine ngày xưa mình đã từng hiến dâng
Những ái ân say những mặn nồng quyến luyến
Phút đam mê với trái tim cuồng nhiệt
Để bây giờ sao ta lại mất nhau.

Valentine nào dưới sao sáng trời cao
Em bé nhỏ cần anh bên che chở
Dáng tiểu thư em ngại ngùng bỡ ngỡ
Vì lần đầu tay khẽ nắm bàn tay.

Valentine nào mình yêu đến ngất ngây
Anh tặng em đóa hồng nhung thật đẹp
Mười hai cành hoa đã một lần hóa phép
Cho em thẹn thùng và nói yêu anh.

Chỉ tiếc rằng cành hoa ấy mỏng manh
Khi rơi rụng phép màu đành tan biến
Em cũng như sao băng kia ẩn hiện
Đẹp tuyệt vời rồi bỗng chốc thật xa.

Valentine ngày xưa chẳng thể phôi pha
Anh sẽ giữ mãi trong nỗi đau hiện tại
Dù có xót xa vẫn chờ em trở lại
Thắp sáng niềm tin trong ngày lễ tình yêu.

Valentine năm này anh đơn độc biết bao nhiêu
Nhìn những cặp tình nhân bên nhau chung bước
Cùng hân hoan chào tương lai phía trước
Anh thật buồn và thật nhớ đến em.
 

Anhtoitb

New Member
Anh....em rất nhớ anh​

Được đánh thức bằng những nghĩ suy vẫn đắng chát như một ly nước chanh để lâu. Được đánh thức bằng tiếng mưa rơi, bên cạnh anh. Thì nó không còn là một ly nước chanh nữa. Nó là một vùng trời. Và em có thể dang tay ôm lấy vùng trời ấy, chỉ bằng một cái cựa mình. Hôm qua, em vươn người lên phía trước, chạm một nửa môi anh. Tự nhiên như một lần chớp mắt, anh bảo đang mặc váy đấy nha, ơ, đã tự nhiên thì đâu cần để ý mình đang mặc váy, mặc quần, cả váy hay cả quần hả anh. Bây giờ thì em bắt đầu yêu con Dâu nhà anh rồi, mặc dù nó ghét em và sủa inh ỏi mỗi lúc em le lưỡi chọc nó. Em bắt đầu yêu cái giường cọt kẹt của anh, mặc dù là em hay trườn lên trên, và bị đụng đầu côm cốp. Em bắt đầu quen với việc ăn cay thiệt là cay và gọi chị chủ quán hủ tíu là "người đẹp". Anh đã quen với việc yêu một em - không được miếng nết nào chưa thế? Yêu một em ăn gì cũng rớt ra người. Dơ Yêu một em thích hát hò sau lưng anh, thích líu lo đánh trống lảng, thích đi gió mải miết mải miết, đợi trúng gió về ngủ. Yêu một em thích gặm bắp nướng, thích mặc váy, thích đợi gió lùa vào váy. Anh đã quen với môi, mắt, mũi, má, tóc. Tất cả, tất cả của em chưa? Em đang nhớ mùa thu lắm, nhớ Hà Nội lắm. Sao mà anh ghét Hà Nội thế? Sao mà anh hay ghét em thế. Đừng bao giờ nặng lời với em, dù chỉ một chút. Đừng bao giờ hỏi em đang nghĩ gì, hãy hỏi em đang nghĩ tới anh à. Đừng bao giờ hỏi em thích ăn gì, đưa em tới tất cả những chỗ anh muốn ăn, và em sẽ ăn cùng. Đừng bao giờ nằm quay lưng về phía em, nó là sự bạc bẽo nhất em từng thấy. Đừng bao giờ để em hoang mang vì sự lẩn quẩn của quá khứ. Em chấp nhận một thế giới không chỉ có hai ta. Em sẽ đợi anh, dù anh đến trễ. Em sẽ chờ anh, vì lúc nào anh ăn cũng chậm hơn em. Nhưng em không chấp nhận chia sẻ anh cho người thứ hai. Đấy là nguyên tắc của em. Cho dù có là yêu kinh khủng, yêu đắm đuối đi chăng nữa. Anh có lí lẽ của anh, em có suy nghĩ của em. Nếu gọi đấy là ích kỷ cũng được. Anh yêu mình em thôi, là đủ rồi. Một mình em. Thế anh nhé, em là siêu nhân hay là con giun thì em cũng là con gái. Thế nên, em cũng biết khóc đấy, chọc em đi, rồi áo anh sẽ toàn nước mắt của em. Không bao giờ hết.
 

Anhtoitb

New Member
Từ khi em khoác áo hồng
Bỏ quên dòng nước mênh mông đợi chờ
Sao em lại nỡ hững hờ
Đề anh chiếc bóng bơ vơ một mình
Có em sao sáng lung linh
Không em sao lịm, bóng hình nhạt phai
Sầu đây biết tỏ cùng ai
Khổ kia nhớ nọ giải bày ai nghe
Như ve sầu kêu giữa hè
Như diều không gió như tre gẫy cành
Như đôi vải tấm mong manh
Lấy đi một chiếc thêu tranh vẽ màu
Chiếc kia thì làm giẻ lau
Chia biệt đôi lứa cách nhau xa vời
Một chiếc đua sắc cùng trời
Chiếc kia thì bị bỏ rơi bên đàng
Nằm trong giữa chốn rừng hoang
Cô đơn chiếc bóng nhớ nàng xiết bao
Em từng cho tôi tự hào
Điểm tô sức sống sắc màu đời tôi
Nhưng nay em đã xa rồi
Lòng tôi cảm thấy bồi hồi nhớ nhung
Tâm sự biết nói ai cùng
Chỉ mong được dịp tái phùng với em
Lệ kia thấm ướt mi nhèm
Ngày qua tháng tới chỉ thêm khổ lòng
Tôi đà biết hết đợi mong
Nên viết khúc hát tơ lòng giải khuây
Nam đối Bắc, Đông đối Tây
Duyên kia đã dứt giờ đây đoạn tình
Chẳng còn gì giữa đôi mình
Họa chăng sót lại là tình ban giao
Nếu mai gặp lại nơi nào
Thì xin hãy nói tiếng chào cùng nhau
 

Anhtoitb

New Member
Cây đa bến nước con đò
Câu ca vọng cổ, điệu hò ngân vang
Khi xưa lúc ở đình làng
Lần đầu được dịp cùng nàng mắt trao
Mới gặp tim đã thồn thào
Chẳng biết được dịp lần nào tái duyên
Sầu đây bỗng trổ trăm phiền
Khổ kia nhớ nọ triền miên suốt ngày
Lòng tôi luôn nhớ diết dai
Cuộc gặp lần đó hình ai bóng người
Nụ cười môi nở đỏ tươi
Tóc dài lướ thả ai ơi khắc lòng
Trộm nàng dõi bóng ngóng trông
Sải mắt đã khuất đình không một mình
Mong trời kết nối duyên tình
Cùng nàng trọn kiếp với mình phu thê​
 

Anhtoitb

New Member
Bèo trôi bèo dạt nơi đâu
Tựa đời tôi mãi thanh lâu đi về
Tay nâng ly rượu lòng tê
Xa người cách xứ, tình quê chốn nào
Ngẫm lại lòng đây nghẹn ngào
Tình yêu mì gói lâu nào người ơi
Tay chấp mà hỏi ông trời
Tại sao lại khiến tôi đời khổ đau
Tình xưa nay ở nơi đâu
Mà đi mà khuất, để sầu tương tư
Nhớ xưa lời viết qua thư
Mà nay chẳng có, thư từ biệt tăm
Đề tôi miệng ngậm lòng câm
Xuyên tâm đoạn ruột, ngàn kim cắm vào
Lệ kia mãi cứ tuôn trào
Đời tôi khổ thế khi nào mới xong
Bây giờ chỉ một ước mong
Cầu trời để gái phiêu bồng cõi tiên
Để cho hết mọi ưu phiền
Để cho kết thúc sầu riêng con ngài
Nếu không lo cứ hoài hoài
Ưu phiền mãi bám, ngày ngày khổ đau
Mãi trong bể ải nương dâu
Mà hoài lảng vảng biết đâu nghỉ dừng
Lặng cây mà gió chẳng ngừng
Tôi được mang tiếng cắm sừng các ông
Đời tôi tiền có lý không
Tôi đà quen mãi bất công như vầy
Thân tôi chẳng khác con cầy
Thương yêu, ghét bỏ hoài vầy người ơi
Nhưng tôi không dám kêu trời
Bởi ông khó thấu kiếp đời lầu xanh
Tình như sợi chỉ mong manh
Chỉ cần chạm nhẹ là thành một đôi
Duyên kia xa cách lâu rồi
Giờ tôi chỉ biết đơn côi một mình
Xung quanh chẳng chút luyến tình
Trong tim không có bóng hình người yêu
Dẫu cho khổ ải trăm chiều
Độc thân đơn bóng mà phiêu mà bồng
Thương thay phận sắc má hồng
Tình duyên bạc bẽo mà không nương nhờ
Thân kia chiếc bóng bơ vơ
Mong cho ngày tháng, phút giờ qua mau
Để cho lệ hết tuôn trào
Để cho người hết xì xào thị phi
Xin được câm lặng mà đi
Hóa thành kiếp bướm mà phi trên trời
Tự do không chút ngẫm đời
Bay đi bay mãi trên trời yên vui
 

Anhtoitb

New Member
Nhân gian quả báo luân hồi
Thiện gian, đen trắng sẽ rồi ngược trôi
Sự đời bạc bẽo hơn vôi
Chỉ thêm uất hận khi ngồi nghĩ xưa
Thà cho dĩ vãng xa đưa
Tương lai cố gắng, cháu con tựa nhờ
Đời mình như tầm nhả tơ
Cho hậu mảnh lụa ghi thơ chép vần
Để rồi trên cõi thanh vân
Thầm cười mãn nguyện công cần năm nao
Hậu thế nếu có dồi dào
Là do tiền bối truyền trao các đời
Chữ tri, chữ thức đẹp lời
Dân tộc tiên tiến truyền đời cho nhau

Lo chi dĩ vãng bạc màu
Nếu cố gượng bám, thêm màu bi thương
Xác người phơi giữa chiến trường
Ai nào thèm muốn đau thương cho mình
Nhất là sự ruột gia tình
Nhì là bè bạn thâm tình bấy lâu

Người đời có mấy ai thâu
Vinh hoa phú quý đã thâu thực lòng
Phù du trong cảnh phiêu bồng
Để rồi tỉnh giấc phòng không một mình
Người thân chẳng chút bóng hình
Lau giày, nịnh hót linh tinh khắp miền

Tại sao không để chữ duyên
Tự trôi tự dạt như thiên an bày
Dẫu có muôn đắng ngàn cay
Ta vẫn phải chịu khổ đày nhân gian
Không đến phiên ta làm càn
Nhân sự thiên quyết trần gian thế thời
Cho nên khi sống ở đời
Sống sao trong sạch để đời lưu danh
Ai sai, ai quấy, thôi đành
Cho vào quên lãng tường thành rêu phong
Reply With Quote
 

Anhtoitb

New Member
Ngày mai ta sẽ xa lìa
Đêm nay cạn chén đầm đìa nhớ nhung
Nhớ từng năm tháng ta cùng
Mong ngày được dịp trùng phùng bên nhau
Em đi cảnh mất sắc màu
Uyên ương lẻ bóng bạc đầu nhớ thương
Ngày kia sao thấy chán chường
Đêm về chiếc bóng với tường mắt trao
Gió êm sao thấy ào ào
Ruột kia sao thấy cồn cào khôn nguôi
Lòng đây sao thấy ngậm ngùi
Trí kia như đã bị vùi chôn lâu
Hỡi trời thấu nỗi lòng đau
"Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"
Mong em từng phút từng giờ
Anh đây độc bóng sẽ chờ tình xưa
Dẫu qua bao gió bao mưa
Lòng anh sẽ chẳng khi thưa nhớ người
Nhớ từng lời nói câu cười
Nhớ làn tóc mướt đỏ tươi má hồng
Nhớ ngày nhớ tháng đợi mong
Nhớ từng giây phút thong dong với nàng
Khi xưa tình nắng chứa chang
Ngày mai chẳng biết sẽ sang chuyện gì
Nên người xin hãy cạn ly
Cho quên nỗi nhớ biệt ly đau buồn

 

Anhtoitb

New Member
Mộng Ước Tương Phùng

Nhớ ngày tiễn biệt nhau đi
Cầm tay lưu luyến ước gì đừng xa
Lệ buồn cứ mãi tuôn ra
Gần nhau giây phút ngỡ là trăm năm
Bây giờ ở chốn xa xăm
Bao đêm thương nhớ khóc thầm gọi ai
Xa nhau cách trở năm dài
Gôm tình dĩ vãng ghi hoài chẳng phai
Ước mong cho một ngày mai
Đôi bàn tay nắm bờ vai tựa kề
Để cùng bước khỏi cơn mê
Lìa xa ảo tưởng tràn trề thương đau
Rồi mai dưới ánh trăng sao
Đôi ta thôi hết nghẹn ngào luyến vương
Ta cùng trao gởi lời thương
Hẹn nhau một kiếp chung đường nhé anh?
Để con đường đượm màu xanh
Có chim ca hót lượn quanh đón chào
 
Top