• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

NgocVNPT

New Member
Anh thân yêu,


Có bao giờ người ta thôi không viết thư tình không anh nhỉ? Có bao nhiêu lá thư tình không được gửi tới nơi người nhận? Chắc chẳng ai có thể thu thập được số liệu này. Như em đây giờ đang viết cho anh, và biết chắc anh sẽ không bao giờ đọc nó.

Lý do thì nhiều. Trong cuộc sống cơm áo gạo tiền này, người ta nhớ rằng con người có trái tim để sống mà nhiều khi quên mất rằng mình có một trái tim để yêu và rung động. Công việc, con cái, các mối quan hệ xã hội, các buổi chiều nhậu nhẹt, các buổi tối lang thang nơi cafe, shop nọ shop kia làm chúng ta ít khi còn được ngồi lại một mình để lắng nghe tiếng nói từ tâm hồn.

Có lúc em nói với anh rằng em viết văn, làm thơ anh ạ, anh chỉ cười và bảo dạo này em “bị làm sao” đấy. Anh có nói thế cũng được, cứ cho là em hâm hấp đi, nhưng hãy hỏi thơ đâu, anh đọc thử xem. Thế nhưng anh bận, ở nhà anh cần để cho đầu óc thảnh thơi. Và em cứ làm thơ, viết văn mà tự đọc đi em ạ.

Cuộc sống của gia đình mình thật đẹp. Ban ngày hai vợ chồng đi làm. Con gái chúng ta đã 3 tuổi thông minh nhanh nhẹn và hài hước. Tối tối vợ chồng quây quần bên mâm cơm nhỏ, anh vốn không thích đi ăn bên ngoài, thích ở nhà với vợ con. Bia bọt chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Ăn cơm xong cũng chẳng phải rửa bát, chúng ta lại xem ti vi... rồi đi ngủ. Chẳng mấy khi cãi cọ, điều tiếng gì.

Vậy em còn cần điều gì nữa nhỉ. Đôi khi em cũng nghiêm khắc kiểm điểm bản thân và muốn mình bớt lãng mạn viển vông đi một chút. Đừng mong ngắm mưa qua cửa sổ cùng anh để cảm nhận sâu hơn cái ấm cúng trong nhà mình. Đừng mong lặng im tay trong tay nghe một bản nhạc trữ tình. Đừng hỏi anh tại sao không nắm tay em đi trên phố đông. Cuộc sống bận rộn không cho phép những giây phút như thế phải không anh.

Có khi em kể với anh về một cảnh tượng lãng mạn mà em quan sát được ban ngày, anh lại trêu chọc em bằng cách thử diễn đạt lại một cái vuốt tay âu yếm, mà anh em mình lại cười khanh khách chứ không lặng im tiếp nhận và mắt sáng bừng như người ta anh nhỉ. Người ta thường cho rằng bằng lòng với cuộc sống hiện tại là hạnh phúc. Em, anh, chúng ta là những con người hạnh phúc với những đơn điệu hàng ngày.

Bây giờ thì em hiểu rồi. Người ta khuyên là không nên vì những rung động thoáng qua mà làm tan vỡ hạnh phúc gia đình. Vậy thì hạnh phúc gia đình nghĩa là hãy sống mòn mỏi với những gì mình đã có, và hãy cố gắng giữ gìn lấy nó. Nói thì hay anh nhỉ, nào là bạn phải hâm nóng sự lãng mạn giữa hai vợ chồng, nào là phải thế này thế nọ.

Em biết anh em mình còn yêu nhau nhiều lắm, nhưng sự lãng mạn thì đã một đi không biết có bao giờ trở lại không. Em muốn hỏi anh nhiều nhưng hình như không còn đủ lãng mạn để hỏi anh điều đó, anh cũng chẳng đủ lãng mạn để trả lời em. Em biết làm sao đây anh? Không thể tiếp tục “sống mòn” mãi phải không anh?
 
Chỉnh sửa cuối:

NgocVNPT

New Member
Thư cuối

Em thân yêu! Xin cho anh được gọi em như thế, bởi trong trái tim anh em sẽ mãi là ánh sao tỏa sáng, mãi mãi... không gì có thể thay thế em.

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em yêu, đến bây giờ anh vẫn chưa giải thích được lý do vì sao anh yêu em đến vậy, nhớ em đến vậy và không thể quên được hình bóng của em.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Đã lâu quá rồi anh không viết nhật ký cho em kể từ khi anh viết những dòng đầu tiên ở bãi biển tình yêu. Đêm qua, khi nén lòng nghe lại nhạc khúc "Mãi mãi một tình yêu", nghe giọng nói của em mới biết mình không thể quên được. Vẫn như ngày xưa khi anh nghe bản nhạc này lần đầu tiên, cảm giác nhớ nhung lại tràn ngập trong tim. Nhớ em quá! Nỗi nhớ dâng đầy trong tim, tràn lên khoé mắt khiến anh đã không thể ngăn nổi dòng lệ kia (anh đã hứa là sẽ không bao giờ để nước mắt mình rơi nữa nhưng hãy coi đây là lần cuối cùng em nhé). Dù mình đã xa nhau nhưng rất, rất nhiều lần anh tự hỏi mình "Bao lâu rồi mày không biết nói lời yêu thương, không biết trao nụ hôn tình yêu hả Duy?".

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Anh lại đi trên những con đường xưa, con đường ta từng cùng đi qua. Giờ đây anh mới biết sự cô đơn và trống vắng đáng sợ biết chừng nào. Giờ đây, khi nghĩ lại anh mới hiểu rằng em cũng đã trải qua những phút giây em chờ đợi anh khi anh để em ở nhà một mình với nỗi buồn đi với công ty, đi nhậu, đi hát... Anh cũng quá vô tình phải không? Khi anh đọc được những dòng em viết trong nhật ký của em, anh đã tự nhủ rằng anh sẽ phải yêu em nhiều hơn, quan tâm tới tình yêu của hai đứa nhiều hơn. Và rồi từ sâu trong tim anh nói rằng: "Em là thiên thần tình yêu, vui vẻ, hạnh phúc của anh, là người vợ tuyệt vời mà tạo hoá đã ban cho anh". Anh biết rằng em sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe anh nói những điều đó. Nhưng anh luôn thế, chỉ giữ mãi trong tim mình, để rồi giờ đây khi anh nói ra cũng quá muộn màng... [/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Em đã nói em sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm, em sợ rằng một ngày nào đó anh rời xa em... Và có đúng là mình đã sai lầm không? Anh phải trách em? Trách anh? Hay trách cái giây phút mình gặp nhau ấy? Em yêu! Anh đã biết rằng em từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi anh đã từng hờ hững, vô tình với tình yêu của chúng mình. Anh đã làm thế, đã từng phụ tình em, đã nói chúng mình sẽ mãi mãi không thể là của nhau. Nhưng anh vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh, vì đó chỉ là những phút bồng bột của anh thôi, phải không em? Nếu giây phút ấy em không tha thứ, không dang rộng vòng tay chờ đón anh trở lại thì có lẽ anh đã mất em từ lâu rồi. Từ đó anh biết mình yêu em thật nhiều, tin em thật nhiều và trong lòng luôn tôn thờ, trân trọng tình yêu lớn lao mà em dành cho anh. Điều kém cỏi nhất của anh chính là anh đã không biết giữ, không biết chăm sóc tình yêu này, thế nên giờ đây mới để tình yêu tuột khỏi tầm tay anh, phải không em?

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Đã bao lâu em không nhìn thấy anh rồi phải không? Và anh cũng không muốn em nhìn thấy anh nhất là trong lúc này, dù rằng trong lòng anh muốn lắm. Em yêu! Những yêu thương trong em có còn không hay đã nguội lạnh hẳn rồi? Đừng giận anh khi cảm xúc trong anh đang đan xen lẫn lộn nhé?

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Mỗi khi hết giờ làm anh lại lang thang trên những con phố Hà Nội, không biết đi đâu - về đâu và dường như bây giờ anh cũng không cần biết điều đó. Có lẽ điều bây giờ anh cần là những phút giây yên tĩnh, những hơi thở ồn ào của cuộc sống để anh biết rằng mình vẫn còn đang tồn tại trên thế giới này. Em yêu, em có biết không? Hôm qua, khi đi qua Tràng Thi lòng anh lại se lại, hình ảnh hai đứa ngày nào lại hiện về - anh đèo em trên chiếc xe đạp cào cào cũ ấy, tay nắm tay hồn nhiên, vô tư bước vào vũ trường đầy sôi động ấy. Ôi 6 năm trời với biết bao kỷ niệm, ký ức vui buồn... Nhưng không gì so sánh được phút giây ấy, cái phút đầu gặp em, anh nắm tay em dưới ngăn bàn ấy. Anh không thể nào quên. Ánh mắt, nụ cười... Tất cả, còn nhớ không em? Anh vẫn mong dù không là của nhau, anh cũng không bao giờ phải hối tiếc vì đã gặp và yêu em. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa con trai cứng đầu và vẫn luôn tự mãn về mình. Thế nên nếu gặp lại nhau, hãy cứ gọi anh như anh đã gọi em là "cún" lần đầu tiên ấy... [/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Và người yêu dấu ơi! [/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Có lúc nào đó em chợt em nhớ đến anh không?

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Từ khi xa nhau, anh dường như quên hẳn khái niệm yêu và chấp nhận yêu thương một người khác. Là bởi những ngày tháng bên em đã ăn sâu vào tâm trí, vào con tim anh. Khung cảnh ấy, những con đường, ánh nến, những lời thì thầm... Và hoa...[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Anh nhớ em nhiều quá !

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Bản tình ca này dường như viết cho chính anh. Cho em. Và cho những ngày mình bên nhau. Anh từng say sưa hát. Em đã say đắm bài hát này vì lời ca và giai điệu thật đẹp. Nhưng ngày ấy và bây giờ anh hát với tâm trạng khác nhau. Trước đây là tâm trạng của một người con trai đang yêu và hạnh phúc thực sự. Còn giờ đây anh hát trong sự tiếc nuối khôn nguôi, xót xa về những phút giây mình từng bên nhau...

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em này, một lúc nào đó em có chợt nhớ đến anh không? [/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ôi, anh lại lẩm cẩm mất rồi. Em đã nói sẽ chẳng bao giờ nhớ anh, chẳng bao giờ muốn nhớ về quá khứ, chẳng bao giờ muốn nhìn anh nữa. Anh đã vỡ oà và lầm lũi quay đi và rồi khờ dại mong chờ sự ban ơn của tình yêu. Biết đâu anh quay đi mà không nói gì thì... Mà thôi, day dứt để làm gì để con tim nhói đau, nuối tiếc. Dù đã xa và mãi mãi xa nhau nhưng yêu thương, nụ hôn ngọt ngào... anh sẽ luôn nhớ.[/FONT]
[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Dù cảm ơn nghìn lần anh vẫn nghĩ là chưa đủ. Em từng mang đến cho anh cả một thế giới diệu kỳ: "Một thế giới chỉ có hai ta hoà trong nắng, trong hoa tươi, trong biển cát quê mình...". Điều mà chưa ai làm được và cũng sẽ chẳng còn thế giới thần tiên nào đẹp đẽ hơn thế với anh trong những ngày tháng sau này.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Ngày mai, anh sẽ đi trên con đường của anh. Không còn là con đường mình từng đi chung, không còn lối hẹn nơi ta cùng bước. Cũng không còn những phút giây hạnh phúc để anh cười trong tha thiết môi hôn. Không còn gì cả! Nhưng chừng ấy thôi cũng đủ để anh không hối tiếc về những gì đã qua. Có chăng, anh tiếc vì mình không cùng nhau đi hết con đường mà ta đã chọn. Âu cũng là số mệnh phải không em? Như cái giây phút ấy ta đã đến bên nhau...?

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Anh vẫn biết được ở bên em là một điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng càng ở bên em anh càng nhận ra một điều khiến trái tim anh đau đớn, đó là sẽ chẳng bao giờ anh có được người mình yêu thương. Trái tim em đã và sẽ không bao giờ hé mở đối với anh cả. Cuộc đời vẫn cứ trái ngang như thế phải không em. Em vẫn quý trọng và đi bên anh nhưng nó sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Tình yêu ư! Nó đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của em dành cho anh lâu rồi. Hiểu rõ điều đó nhưng sao anh vẫn không thể rời xa em được. Có phải tại anh yêu em nhiều quá không?

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện. Ngày nghỉ anh đã từ chối mọi lời mời cũng như các cuộc vui mà bạn bè tổ chức để mong sao có thời gian được ở bên em, nhưng kết quả anh thu được chỉ toàn những nỗi buồn da diết trong lòng…

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, sẽ phải quên em nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận phải không em?

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Rồi sẽ có một ngày nào đó không còn xa nữa anh sẽ phải chấp nhận thực tế mình là một kẻ thất bại. Một thực tế mà chưa bao giờ anh nghĩ mình lại thất bại bẽ bàng đến thế. Vì anh chỉ là một người bất tài, đã không thể chinh phục được trái tim của người anh yêu thương nhất đời. Xin lỗi vì tất cả... Mối tình đầu thật tuyệt phải không em. Tình yêu mà anh có được từ trái tim em cũng thật bất ngờ và mãnh liệt. Anh không thể tin nổi là anh lại có được những giây phút hạnh phúc đó. Dù anh biết rằng đánh đổi với nó là những ngày phải xa em, những giọt nước mắt lăn trên gò má hồng đáng yêu của em, lăn trên đôi môi khô héo của anh...

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Cún thân yêu của anh! Hãy cho anh được mãi mãi gọi em như thế! Em biết không, giờ đây mỗi giây phút nhìn lại, mỗi giây phút chợt anh nhớ về em, anh lại thấy trong anh hiện lên tất cả từ bóng hình và nụ cười của em đã từng dành cho anh. "Cún", anh vẫn yêu em như ngày nào! Vẫn có em trong những giấc mơ khi anh bước vào giấc ngủ. Chỉ một điều mà giờ đây anh mãi không thể có được nữa đó là nụ hôn nồng ấm của em, những ngày sánh bước cùng em trên bãi biển quê hương mình vào mùa đông lạnh giá mà em vẫn nói là đi bên anh thật ấm áp.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em thân yêu! Khi đã xa em thật rồi, khi anh đã hoàn toàn không còn là một người đàn ông duy nhất trong trái tim em, anh như chết lặng, chắc em cũng hiểu được điều đó. Nhưng em đang sống trong tự do, vui vẻ nên dù anh nói thế nào đi chăng nữa, làm thế nào đi chăng nữa cũng trở thành trò cười thôi, và càng làm cho em thấy anh như một thằng hề thôi. Anh biết thế là yếu đuối, là không bản lĩnh nhưng lúc này tình cảm đã thắng lý trí mất rồi. Anh thấy mình bất lực quá, xa em anh mới thấy trong anh mất đi một cái gì đó lớn hơn cả cuộc sống, lớn hơn cả cuộc đời anh. Dù vậy, anh vẫn nhớ em và cảm ơn tình đầu nhiều lắm, Cún thân yêu!

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em, giờ đây anh vẫn là anh, vẫn một trái tim nồng ấm, vẫn tình yêu anh mãi dành cho em. Nhưng chỉ là tình yêu ấp ủ mãi trong lòng anh thôi, chỉ là kỷ niệm mà anh mãi trân trọng. Điều anh có thể cảm thấy cũng hạnh phúc phần nào là giờ đây bên người yêu mới, anh tin và cầu chúc em hạnh phúc. Có lẽ duyên trời đã định đưa em đến bên anh bất ngờ và cũng yêu anh rất nhiều nhưng rồi lại đưa em ra khỏi vòng tay của anh.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Mối tình đầu của anh! Một tháng xa nhau thôi nhưng với anh nó dài hơn bất cứ đơn vị thời gian nào, anh chưa được gặp lại em, chưa được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của em và... Lúc này anh chỉ biết cầu mong em mãi hạnh phúc, cầu mong em mãi có niềm vui bên người thân, bên bạn bè và nhất là bên người đàn ông cũng đang rất yêu em.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em! Không như em bây giờ, anh đã biết mình không thể có một mối tình khác. Cho đến bao giờ anh mới thấy được ánh mắt hay nụ cười của em, tính cách hồn nhiên và trong sáng như em. Và đến bao giờ anh mới tìm thấy niềm hạnh phúc vì anh lại được gặp một người con gái khác thật tuyệt như anh đã từng gặp em... Có lẽ là không bao giờ phải không em??? Cảm ơn tất cả! Cảm ơn em nhiều lắm tình đầu của anh ạ!

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Cún yêu! Anh sẽ không nhắc đến quá khứ của tình yêu chúng ta vì anh hiểu có kể hết ngày đêm, có viết hàng triệu trang giấy cũng không hết được. Và có thể nhắc lại lúc này cũng vô nghĩa, tất cả giờ đã trở thành kỷ niệm, dù rằng những kỷ niệm đó vẫn nhức nhối trong tim anh, vẫn hiện về khi anh vui, hay anh buồn, những lúc anh chỉ có một mình. Tất cả lại chỉ mới như ngày hôm qua, như một giấc mơ ngọt ngào. Mỗi ngày vẫn cứ qua đi, bên anh giờ không có em nữa, cuộc sống của anh không được có em ở bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy em rất gần, bởi vì trong anh vẫn nuôi dưỡng tình yêu dành cho em. Từ ngày em ra đi, trái tim anh, tâm hồn anh vẫn dành trọn riêng mình em.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Đêm nào anh cũng nhắn tin cho em, và cũng đã quen với việc em không nhắn lại. Cún đừng xoá đi niềm vui cuối cùng của anh nhé vì anh tin rằng ở một nơi nào đó trong trái tim em vẫn còn hình ảnh của anh, dù em nói với anh rằng bên em đã có những người đàn ông khác, anh vẫn tin vào niềm tin không căn cứ của anh...

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Bạn bè và người thân của anh vẫn luôn khuyên anh quên quá khứ để bắt đầu cái mới, ngay cả em cũng khuyên anh thay đổi, nhưng anh không muốn vậy. Dường như trái tim anh không rung động trước một người khác vì anh vẫn luôn thầm so sánh họ với em, và như thế, không ai có thể thay thế được em. Có thể em bây giờ không giống em của ngày xưa, ai mà chẳng vậy, anh cũng thay đổi cơ mà, nhưng cái chính là tình yêu ấy, vẫn dành trọn cho em.

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Em yêu! Trong giấc mơ anh lại thấy em quay lại nắm tay anh, và cùng anh dạo trên bãi biển quê mình... Liệu giấc mơ có trở thành hiện thực hay chỉ là mơ ước mà thôi!

[/FONT] [FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]"... Cuộc đời cho ta bao nhiêu ngày vui, cần chi nói những lời đầu môi, phải không em..." bài tình ca kết thúc rồi, mối tình đầu cũng đã xa rồi. Thư cuối cho em, anh chỉ muốn em nghe lại khúc ca xưa để mãi mãi nhớ về một người từng yêu em bằng trọn vẹn tin yêu! [/FONT]

[FONT=verdana,arial,helvetica,sans-serif]Xin đặt lên môi em lần cuối nụ hôn tha thiết của buổi đầu!!![/FONT]
 

NgocVNPT

New Member
Bức thư tình không gửi


Phải, em nhìn thấy ánh mắt của vợ anh chĩa vào em khi nghe em nói “tôi không cần chồng vì tôi có quá nhiều rồi”. Cô ấy không đưa mắt nhìn anh chắc vì sau đó lúc về nhà, cô ấy sẽ bảo “chị ấy nói hay quá” còn anh thì nói “đừng quên cô ấy là nghệ sĩ”. Anh nói đúng câu mà chắc em cũng sẽ nói trong trường hợp đó khi cô ấy lắng nghe. Em mong thế vì em biết kiểu người như anh.Em sẽ không tha thứ cho anh nếu cô ấy không nghe anh nói dù điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Giống như em sống cô đơn, không kén cá chọn canh thì anh phải có vợ hiền giống tính anh. Những người chồng em, những người đàn ông từng đốt cháy lòng em (vợ anh sẽ cười khi thấy em nói vậy) đều đáng giá như anh. Em tự hạ mình khi thấy vẻ mặt xúc phạm của vợ anh. Liệu cô ấy có biết em đang đóng kịch không nhỉ? Không, em không thể tha thứ cho anh dù chỉ vì vợ anh.

Nếu em bảo “tôi không cần chồng, tôi có quá nhiều người yêu” thì chắc mọi người ngồi ở bàn ăn sẽ phá lên cười theo kiểu người ta lại phát hiện thêm một điều tầm thường nữa ở em, một ngôi sao đang tàn, nhan sắc cằn cỗi... “Tôi có quá nhiều người tình, họ vừa can đảm vừa tởm lợm”. Câu nói nhẹ nhàng cho bất cứ “nữ diễn viên còn đẹp nhưng đã tàn” nào đó nhưng lại không hợp với em vì em đâu có vô danh mà là Victoria Carrington, người hiểu rõ quá khứ và tương lai của mình. Em biết cảm giác tha thứ là gì (không phải cho em vì chẳng có gì quan trọng cả). Anh có hình dung nếu em bảo “tôi là nghệ sĩ lưỡng tính, trong tôi có nhân vật nam đóng vai đối nghịch với nhân vật nữ, hồn tôi biến thành nam từ cội nguồn sáng tạo”. Ồ, em đâu ngốc đến nỗi không biết dùng các loại phương ngữ trong thời đại chúng ta. Cứ hình dung nếu em thốt ra những lời như vậy đêm qua. Mọi người, trừ anh, sẽ khó chịu và tru tréo lên rằng là diễn viên mà còn tỏ vẻ thông minh. Có lẽ thật lòng họ không tin rằng một diễn viên thì phải ngu ngốc nhưng họ cố ý nói ngược lại cho có vẻ khác biệt. Nhưng họ đã lặng thinh khi em nói không cần chồng vì đã có nhiều rồi, thái độ đó còn hơn cả sự xúc động thái quá, giống một lời than trách mà họ buộc phải thừa nhận.

Anh có bao giờ nghĩ từ “xúc động” chỉ dành riêng cho diễn viên? Có một buổi chiều em đến xem Irma Painter vào vai một vở kịch mới. Khi vở diễn kết thúc, em đến chúc mừng (để chị ấy biết em có đến xem kịch mà không cảm thấy bị xúc phạm. Vả lại, em ngại phải quay lại lần nữa). Ngồi trong phòng thay đồ, em ngắm chị ấy trong lúc chị ấy đang lau son phấn trên mặt. Bọn em sàn sàn tuổi nhau, cùng vào nghề một năm, em thấy khuôn mặt mình trong khuôn mặt chị ấy làm em hiểu ra rằng mọi diễn viên thực thụ đều có khuôn mặt đúc khuôn nhau. Không phải lớp mặt nạ mà là khuôn mặt chính đã tàn phai do lúc nào cũng phải chuẩn bị đeo một khuôn mặt khác, giống những thứ được treo trên tường chờ được dỡ xuống đem ra dùng. Khuôn mặt thật đó sau khi được lau chùi kỹ lưỡng có cái nhìn trống rỗng, giống một chiếc bàn hay mặt sàn nhà gỗ, tầm thường, kém cỏi che giấu nhân cách và cá tính của bọn em qua thời gian.
Đột nhiên, em ngắm nhìn khuôn mặt đó (chúng em được coi là đối thủ vì đều là những diễn viên tầm cỡ) với lòng biết ơn vì em biết cái nhìn trống rỗng đó đang dò xét bọn em dưới một bức màn bao phủ bằng son phấn, luôn bị lợi dụng cho những linh hồn khác, dù chúng em luôn vào vai hàng nghìn phụ nữ xinh đẹp, đoan trang, tử tế.

Tại bữa tiệc đó, ai cũng ăn mặc chải chuốt còn em lại cố hóa trang sao cho có khuôn mặt lãnh cảm, không phô trương chỉ để dành cho riêng em. Thay bằng khuôn mặt sắc nét, dịu dàng và nồng cháy khiến đàn ông khao khát tuy họ không để ý xem có phải mặt em không là khuôn mặt trống rỗng, tàn tạ do làm việc quá sức. Tối qua khi ngồi đối diện vợ chồng anh, cô ấy thật dễ thương và tốt bụng, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm luôn thể hiện rằng cô ấy chỉ nghĩ đến anh thôi, em hiểu ngay trông em ra sao. Khuôn mặt trắng bệch như chảy tan ra trước vẻ đẹp đó, nụ cười méo xệch cố làm ra vẻ ngọt ngào nhức nhối, cố che giấu những giọt lệ chỉ trực trào ra cho đến tận bây giờ... Nhưng em biết, ai cũng vậy, dù người ta có biết chuyện hay không đều cho rằng khuôn mặt chân thực, nghiêm nghị, mệt mỏi kia đang sẵn sàng đóng kịch ngay cả trước sự đổ vỡ đó, khác với vai diễn của một diễn viên nổi tiếng đang bị xúc động khiến em đã thốt ra “ tôi không cần lấy chồng vì tôi có quá nhiều rồi” . Nhưng anh cũng hiểu là nếu cả buổi tối em không nói lời nào thì người ta cũng sẽ bảo “cô ấy xúc động vì cô ấy là diễn viên mà”.

Điều em nói là thật đấy, em không có tình nhân, em đã có nhiều chồng kể từ khi...
Đó là lý do em viết bức thư này cho anh với lòng biết ơn vì anh đã bước vào đời em. Mà có lẽ cũng vì đêm nay em không chịu nổi cô đơn cho vai diễn cuộc đời mình.

Thời thiếu nữ, bất cứ người đàn ông nào em từng gặp hay chỉ nghe nói đến hoặc nhìn thấy hình trên báo, đều là người em yêu. Em coi anh ta là người yêu vì em có quyền đó mặc dù người đó chưa từng nghe nói đến tên em hoặc thấy em xấu xí. Hồi con gái em không hấp dẫn, ánh mắt ngơ ngác, da trắng nhợt, tóc đỏ, non nớt. Em chỉ đẹp khi hóa trang lên sàn diễn thôi... Người đó có thể thấy em chán ngắt nhưng em yêu anh ta. Em có nhiều người tình trong cõi mơ hơn thực tế. Chẳng có chàng trai nào trong đời đẹp như người trong mộng, dù người đó không có đôi môi, cánh tay nhưng làm em lại ngất ngây, giống như Chúa Trời vậy. Giấc mơ đó hiện hữu cho đến khi em cưới người chồng đầu tiên, rồi người thứ hai mặc dù sau nhiều năm em vẫn không hiểu gì về tình yêu. Năm em 32 tuổi, em bị ốm thập tử nhất sinh. Không ai hiểu nguyên nhân mà chỉ mình em hiểu. Em không được nhận vai em mong ước đến điên dại. Em ốm vì tuyệt vọng nhưng giờ thì em hiểu tại sao em lại không được nhận vai đó. Em đã quá già.
Em chỉ có thể đóng vai các cô gái trẻ duyên dáng ngây thơ, xin Chúa tha tội, em tưởng mình là họ thêm vài năm nữa trong khi vở diễn lại kéo dài vô tận, nên em chỉ sống bằng ảo tưởng mà thôi. Tương lai sẽ ra sao khi em đã gần 40 tuổi, quá già để vào vai những cô nàng trẻ trung. Giống như nhiều diễn viên phải đốt cháy hình ảnh cô gái xinh tươi đó rồi mang vết thương âm ỉ không thành sẹo hết đời. Em sẽ chỉ còn được nhận những vai vớ vẩn trước khi thành diễn viên từng có một thời...

Khi đó em đã nằm liệt giường mà chẳng muốn thuốc thang chữa trị gì cả, kinh hoàng nghĩ đến gánh nặng năm tháng, không biết đến sống chết, tương lai ra sao cho đến khi đem lòng yêu ông bác sĩ chữa trị cho mình. Thật kỳ diệu khi lần đầu em biết nói lời yêu cứ như em chưa từng qua hai lần đò, mơ đến hàng đám đàn ông. Em không thể bắt nạt anh ấy, lần đầu tiên mới có một người đàn ông đúng nghĩa, em không thể bắt anh ấy làm theo ý mình, không biết đôi môi và cánh tay anh ấy ra sao. Khi là người tình của em, anh ấy là người quyết định còn em giống như một cô gái yếu đuối, khao khát chờ đốt cháy.
Anh ấy chắc có yêu em nhưng không như em yêu anh ấy, rồi anh ấy bỏ em một cách hợp lý. Em tưởng như chết đi được nhưng lại thầm biết ơn những gì đã có, lần đầu tiên em được vào vai một người đàn bà khác vai diễn cô gái dễ thương muôn thuở hay nữ anh hùng. Em đã vượt qua chính mình, lại được sinh ra một lần nữa, chỉ mình em hiểu là do mối tình với người đàn ông đó, người chồng đầu tiên của em (em tự gọi thế dù ai cũng coi anh ấy là vị bác sĩ đã có một cuộc tình thoảng qua với em).

Anh ấy là người chồng đầu của em, đã làm thay đổi đời em. Sau anh ấy, trong cơn bất hạnh cô đơn điên cuồng, em tưởng như có thời em đã kết hôn với anh ấy và em có thể ngủ với nhiều người đàn ông (giờ thì đúng vậy nhưng trước đây chỉ trong mơ) nhưng không nghĩ đang chiếm hữu một người đàn ông, người đã tạo ra em trong anh ấy và hòa quyện vào em, em không thể lợi dụng, thao túng, sở hữu hay bắt anh ấy làm theo ý mình.

Cứ như thế em sống như đã chết, trống rỗng, khô héo dù sự nghiệp của em đạt tới đỉnh cao. Em không có người yêu cả thực lẫn mơ, em sống như một nữ tu sĩ, như gái còn trinh.

Có điều lạ là năm 35 tuổi lần đầu tiên em thấy mình như gái trinh, tiết hạnh, không cho ai đụng vào. Em cô đơn hoàn toàn. Những người đàn ông tán tỉnh, ham muốn em như chạm phải tấm gương sắc lạnh. Chính vì vậy em thấy mình còn trinh nguyên ở tuổi 35. Những cô gái bình thường cảm thấy gì nhỉ? Phải chăng họ đang đeo quanh mình chiếc vòng trinh tiết chờ một người hùng đến đập vỡ? Em lại khác, em là gái tân không giữ mình để chỉ đáp ứng đòi hỏi của một người đàn ông.

Không biết trong bao lâu em bắt đầu cảm thấy mình sắp thành bà già. Em sống không tình yêu, không thành đạt, khô héo vì không được vuốt ve. Công việc của em đều đều, cứng nhắc.

Em tự lui về, không chọn được ai cũng chẳng có ai nhòm ngó. Ai hỏi thì em đáp “ vẫn vậy, chưa có gì hay cả”. Trên hết, em hiểu mối liên kết giữa đời với em, hiểu lô gích cuộc đời không đổi thay. Em đã từng được yêu một lần trong đời nhưng đã qua, đời em đã chìm trong khô héo, em tỉnh táo đến lạnh lùng. Em thành một mệnh phụ tên tuổi, tóc đỏ, thông minh (tất nhiên dễ xúc động), đôi mắt xanh ánh lên vẻ hóm hỉnh. Cuộc đời đã qua rồi, cần chấp nhận nó và làm việc như cần phải vậy.
...

Em là dòng nước trong đó có nhiều sinh vật bơi lội, anh giống như một đứa trẻ có làn da nâu sáng bóng, dòng nước như tay em mơn trớn thân anh nhưng không chạm vào anh. Cũng bàn tay đó tối mai trên sân khấu sẽ chìa ra cho hàng trăm con người thấy tình yêu chắt lọc từ nỗi đau bị từ khước trong sự lặng câm.

Em là thế giới trong đó anh hít thở, cười vui với đời. Mỗi khoảnh khắc, em cùng anh tạo ra hàng nghìn sinh vật nhỏ li ti rồi đem phân phát, tay ta tung chúng vào không gian thành những cánh chim tự do.
Em giống như không gian rộng lớn tỏa tiếng sấm rền trong tâm hồn con người, ngồi xổm lên sự ngái ngủ, sự nặng nề vô định, chậm chạp, quanh co giống như bóng tối trong căn phòng mục nát, em phải lấy hết sức để làm tan cơn ngái ngủ, như được sinh ra để lấy ánh sáng trí tuệ bao quanh không cho vết bẩn hắc ám của nó bám vào cây cối, những vì sao và anh.

Buổi sáng in dấu lên bức tường gạch, bóng cây đã nhạt nhòa còn em đang hình dung xem tối nay mình bước ra sân khấu ra sao, với vẻ trinh khiết lạnh lùng cùng những nguyên tắc. Em sẽ ngước mặt lên (khuôn mặt thời con gái) và đưa tay ra cho khán giả bằng vẻ ấm áp vừa được anh ban tặng.
Vậy thì, anh yêu của em, hãy trở về với vợ, đặt đầu cô ấy vào vai mình để cả hai chìm vào giấc ngủ ngọt ngào trong tình anh. Em thả cho anh được tận hưởng niềm vui của riêng anh mà không có em. Em rời bỏ anh vì tình anh. Em bỏ anh cho anh sống đời anh.
 

NgocVNPT

New Member
Sao bọn trẻ bây chừ iu nhau toàn khóc qua thư nhỉ...bùn thiệt...hi...hi....:p

Giờ anh đã qua tuổi yêu nhưng quả thật tình yêu không có nước mắt đâu phải tình yêu Tùng à!:((

:)( Em hỏi anh Trường xem có đúng thế không ? );;)
 

XuanTruong

Super V.I.P
Giờ anh đã qua tuổi yêu nhưng quả thật tình yêu không có nước mắt đâu phải tình yêu Tùng à!:((

:)( Em hỏi anh Trường xem có đúng thế không ? );;)

Sao lại lôi anh vào đây thế này???:-?:-?:-?:)):)):))
 

NgocVNPT

New Member
Sao lại lôi anh vào đây thế này???:-?:-?:-?:)):)):))

Em nghĩ anh cũng đã từng yêu chị nhà và bản thân tình yêu đó đã từng có những giai đoạn phải khóc phải không anh? ( Bản thân em từ khi sinh ra và lớn lên lúc đầu cũng nghĩ con trai đâu cần khóc nhưng sự thật đôi khi không như mình nghĩ ).
Em lôi anh vào vì anh em mình đều cùng nghành là 1 và đều cùng đã có 1 gia đình hạnh phúc. Điều quan trọng nhất em linh cảm là anh cũng đã từng khóc vì chị mà thôi :):):):) Nếu sai cho em xin lỗi nhé ;;) 1 phút đồng cảm mà thôi anh à! =D>
 

XuanTruong

Super V.I.P
Em nghĩ anh cũng đã từng yêu chị nhà và bản thân tình yêu đó đã từng có những giai đoạn phải khóc phải không anh? ( Bản thân em từ khi sinh ra và lớn lên lúc đầu cũng nghĩ con trai đâu cần khóc nhưng sự thật đôi khi không như mình nghĩ ).
Em lôi anh vào vì anh em mình đều cùng nghành là 1 và đều cùng đã có 1 gia đình hạnh phúc. Điều quan trọng nhất em linh cảm là anh cũng đã từng khóc vì chị mà thôi :):):):) Nếu sai cho em xin lỗi nhé ;;) 1 phút đồng cảm mà thôi anh à! =D>

Ha ha! Trêu chú Em tý cho vui thôi mà!!!:)):)):)) Anh Em một nhà cả!=D>=D>=D> Không có gì hết, ai cũng phải khóc, có điều khóc thầm hay khóc to mà thôi!!!:)):)):))
 

NgocVNPT

New Member
Oạch sao các bác lại vào topic của em "bàn" chuyện thế :-?:-?:-?:-?:-?

Xin nhờ topic của Nam tí nhé - Nam lập topic này mà không đăng lá thư tình nào hay nhất của mình ra đây cho anh em được mở mắt nhỉ :)
 

PhuongAnh

New Member
Hãy để em yên!

“Tháng sáu trời mưa trời mưa ko dứt, trời không mưa anh cũng lạy trời mưa...”
Anh! Hôm nay trời mưa, mưa đến thật nhẹ nhàng và đi cũng như lúc nó đến. Khi rời khỏi văn phòng nhìn mặt đất em mới biết là trời vừa mưa. Em chợt nhớ đến anh, tự hỏi mình có khi nào trong một cơn mưa bất chợt nào đó anh nhớ em, nhớ những kỉ niệm của hai chúng ta? Để rồi em tự trả lời rằng “Không”. Vì em biết những gì anh dành cho em đó, tất cả, chẳng bao giờ xuất phát từ tình yêu cả, đó chỉ là những cuộc rong chơi phiêu lưu mà khi không còn hứng khởi người ta dễ dàng từ bỏ.

Em nhớ mình quen nhau trong một chiều tan sở, hôm ấy trời mưa bụi, thật lãng mạn và nên thơ. Rồi những lần “tình cờ” mình về chung trời đều mưa như thế cả. Và có lẽ vì em đã trộm thích anh từ trước nên sau đó đã nhận lời là bạn gái anh mà không kịp nhận ra anh có thật sự thích mình hay không. Em chỉ biết mình đang hạnh phúc và tin rằng hạnh phúc ấy sẽ không bao giờ vỡ tan.

Nhưng… ai cũng nói yêu là đau khổ và có mấy ai được trọn vẹn với mối tình đầu phải không anh? Anh đã ra đi bỏ mặc em với những tháng ngày lặng lẽ ấp ôm kỉ niệm. Anh bào chữa anh vì công việc, nhưng vì sao hả anh khi trong một khoảng thời gian dài như thế, một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng và sau đó là nửa năm anh không hề cho em một cuộc gọi, hay thậm chí chỉ là một tin nhắn?

Em đã từng cố níu kéo nhưng bây giờ không thế nữa. Em biết dù em có làm gì đi nữa anh cũng sẽ không thật sự quay về bên em vì vốn dĩ với anh chưa lúc nào anh là của em cả. Em biết sẽ không bao giờ em được nghe anh hát bài hát mà em thích trong đêm Giáng sinh như lời anh hứa.

Anh ơi! Xin hãy để em nói một lần nữa điều em từng nói: “Em không sợ nhớ nhung hay chờ đợi, em không sợ phải một mình bước đi trên con đường gian nan lúc anh đi gây dựng sự nghiệp. Em chỉ sợ nơi cuối con đường em đang đi đó là bóng tối không có anh”.

Nếu mình đã như vậy thì anh ơi, xin hãy để em bình yên với những kỉ niệm của mình, hãy để em được cất anh vào một góc sâu thẳm trái tim em, xin anh đừng khơi lại nỗi đau quá khứ…

Hãy để em yên!
 

salemgtvt84

New Member
Giờ anh đã qua tuổi yêu nhưng quả thật tình yêu không có nước mắt đâu phải tình yêu Tùng à!:((

:)( Em hỏi anh Trường xem có đúng thế không ? );;)

Hic...toàn người yêu e khóc...hic...bao giờ e mới đc khóc vì tình iu...:D
 

PhuongAnh

New Member
Em đã sai lầm?

Từ lúc anh về HN đến nay, em đã phải tự mình vượt qua tất cả: nỗi nhớ anh và những day dứt về chuyện đã qua...

Em đã phải đấu tranh với chính mình để không phải gọi điện thoại vì nhớ anh. Nhưng đến khi sự chịu đựng đó vượt ngoài khả năng của em thì anh lại gọi cho em. Anh có biết rằng em vui thế nào không? Rồi chúng mình đã nói với nhau rất nhiều điều. Anh không nói ra, nhưng em biết rằng anh cũng rất nhớ em.

Anh nói rằng, anh cũng có những cảm xúc, những tình cảm riêng và anh không thể nói cùng em, vì làm như vậy sẽ càng khó cho em hơn. Anh muốn mọi chuyện nên chấm dứt, không thể tiếp tục như thế này nữa. Nhưng sao anh vẫn nghe điện thoại, sao anh vẫn không ngừng nói chuyện cùng em? Anh cũng đã không thể vượt qua chính mình...

Chúng mình đều ý thức được rằng việc chúng mình làm là không đúng, vì... anh đã có vợ và con. Anh nói đúng, mình phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Anh và em đã gần gũi nhau trên mức bình thường, nhưng chúng ta vẫn chưa đi quá giới hạn.

Giống như em đã nói với anh: em không biết tình cảm của mình có phải là tình yêu hay không. Nhưng cảm giác được gần anh, hôn anh là rất đặc biệt. Những người đàn ông em đã từng quen, từng hôn chưa ai mang lại cho em được cảm giác như vậy cả. Em cũng là một con người, em muốn sống một cuộc sống của chính mình. Em đã tìm được cảm giác em muốn có ở anh, chỉ cần được ở bên anh như thế một lần nữa thôi (và dĩ nhiên là không đi quá giới hạn) em chỉ muốn được ở bên anh, hôn anh và nằm trong vòng tay anh thêm một lần nữa.

Em không muốn làm gì để rồi sau này phải hối hận. Nhưng em cũng không muốn quên anh, quên đi cảm giác mà có thể cả cuộc đời còn lại em sẽ không thể tìm thấy được.

Hãy hiểu cho em!
 

NgocVNPT

New Member
Em đã sai lầm?


Từ lúc anh về HN đến nay, em đã phải tự mình vượt qua tất cả: nỗi nhớ anh và những day dứt về chuyện đã qua...

Em đã phải đấu tranh với chính mình để không phải gọi điện thoại vì nhớ anh. Nhưng đến khi sự chịu đựng đó vượt ngoài khả năng của em thì anh lại gọi cho em. Anh có biết rằng em vui thế nào không? Rồi chúng mình đã nói với nhau rất nhiều điều. Anh không nói ra, nhưng em biết rằng anh cũng rất nhớ em.

Anh nói rằng, anh cũng có những cảm xúc, những tình cảm riêng và anh không thể nói cùng em, vì làm như vậy sẽ càng khó cho em hơn. Anh muốn mọi chuyện nên chấm dứt, không thể tiếp tục như thế này nữa. Nhưng sao anh vẫn nghe điện thoại, sao anh vẫn không ngừng nói chuyện cùng em? Anh cũng đã không thể vượt qua chính mình...

Chúng mình đều ý thức được rằng việc chúng mình làm là không đúng, vì... anh đã có vợ và con. Anh nói đúng, mình phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Anh và em đã gần gũi nhau trên mức bình thường, nhưng chúng ta vẫn chưa đi quá giới hạn.

Giống như em đã nói với anh: em không biết tình cảm của mình có phải là tình yêu hay không. Nhưng cảm giác được gần anh, hôn anh là rất đặc biệt. Những người đàn ông em đã từng quen, từng hôn chưa ai mang lại cho em được cảm giác như vậy cả. Em cũng là một con người, em muốn sống một cuộc sống của chính mình. Em đã tìm được cảm giác em muốn có ở anh, chỉ cần được ở bên anh như thế một lần nữa thôi (và dĩ nhiên là không đi quá giới hạn) em chỉ muốn được ở bên anh, hôn anh và nằm trong vòng tay anh thêm một lần nữa.

Em không muốn làm gì để rồi sau này phải hối hận. Nhưng em cũng không muốn quên anh, quên đi cảm giác mà có thể cả cuộc đời còn lại em sẽ không thể tìm thấy được.

Hãy hiểu cho em!

Những cảm xúc cũng như những hình ảnh trên càng ngày càng bùng phát rất nhiều ở xã hội Việt Nam - Phải chăng nhận thức về tình yêu càng ngày càng mới 8-|
 

PhuongAnh

New Member

Vẫn chờ

Sao em không trở lại?
Nơi hẹn cũ đôi ta anh vẫn đợi
Dù lá thu có lấp đầy kỷ niệm
Dù mưa rơi xóa hết dấu chân xưa
Anh vẫn đợi như bao năm anh vẫn đợi
Vẫn trên tay đóa hồng nhỏ chờ em

Từng chiều buồn dõi mắt anh vẫn trông,
Đường tấp nập dòng người đi vội vã,
Đôi nhân tình dìu nhau cười rộn rã,
Một mình anh ngơ ngác lá vàng rơi

Qua lâu rồi những ngày tháng trẻ con
Qua cái thời mà không ai chịu hiểu.
Chút giận hờn mà xa nhau mãi mãi
Để bây giờ nuối tiếc thì đã xa

Tưởng thời gian sẽ xua đi nỗi nhớ
Ta chẳng ngờ ký ức mãi quanh ta
Vẫn đến đây chờ em chiều thứ 7
Dù chiều ấy đã qua lâu lắm rồi

Vẫn tự nhủ cô ấy sẽ đến thôi
Chẳng tuần này, thì tuần sau sẽ đến
Vẫn phải tin rằng lòng em cũng muốn,
Trở về đây rồi mơ mộng cùng nhau.

Hẳn là em vẫn còn nhớ tới anh,
Còn gọi anh trong những chiều thứ 7
Nhớ đường này đôi ta cùng sánh bước
Nhớ nơi này tình âu yếm trao nhau.

Chẳng quên đâu những phút giây hạnh phúc,
Sát vai nhau ta cùng ngắm sao rơi,
Cùng nhạt lá kết lều tranh nho nhỏ,
Cùng thề nguyện "xin sống mãi bên nhau."

Đêm đã xuống ngoài trời im lặng quá
Chỉ còn mưa rơi hoài khóc cùng anh.
Đành cất bước ánh mắt trông trở lại
Nẻo đường xa luôn chờ bóng một người.

Nhặt đóa hồng anh gởi thời xa xôi.
Và tự nhủ như bao lần tự nhủ
Chắc lần sau cô ấy sẽ đến thôi...​
 

NgocVNPT

New Member
Sau 2 ngày nghỉ kính đề nghị T.MOD PA tiếp tục post những lá thư tình hay nhất vào đây đi nào! Nhất là những lá thư tình mà PA đã hoặc chưa gửi đó! :)
 

CongNam

New Member
Chị phương anh có bức thư nào post cho em đọc để viết thư cho người yêu nào.
 
Top