• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Quà tặng từ cuộc sống

Status
Không mở trả lời sau này.

Huycl2507

New Member
Đừng thay đổi thế giới

Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh nọ. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung, vị vua phàn nàn chân mình rất đau, bởi vì đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành trình dài như thế và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề, đá lởm chởm.
Sau đó, vị vua hạ lệnh - cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da bò và một số lượng khổng lồ tiền bạc.
Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đã dũng cảm hỏi nhà vua: "Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?".
Nhà vua ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng đồng ý làm một đôi giày.
Một bài học sống giá trị trong câu chuyện: để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính mình, trái tim bạn - chứ không phải thế giới


Hạnh phúc: ngẩng cao đầu!

Anh mượn tôi quẹt lửa rồi thọc tay vào túi quần, rút tờ 50.000 đồng châm đốt. Tôi ngỡ ngàng, anh nói: “Tiền giả mà, đốt đi cho khỏi ám ảnh!”...
Anh nghèo lắm, cả ngày quần quật nghề bốc xếp chỉ đủ nuôi gia đình, ấy thế mà ai đó nỡ tâm thối cho anh tiền giả. Anh vô tư cầm mà không biết, đến khi trả tiền chủ hàng phát hiện tiền giả...
Số tiền không lớn nhưng lại không nhỏ đối với anh, ban đầu nó ám ảnh... trả đũa bằng cách cứ bình nhiên cho vào dòng lưu chuyển, ai hay!... Anh chợt nghĩ đến nạn nhân kế tiếp, kế tiếp... “Chẳng nhẽ tờ tiền nhỏ này lại có sức hành khổ thêm bao người nữa sao?!” - anh tự nhủ và quyết định...
Khi tờ tiền cháy rụi, anh nhìn tôi cười đầy mãn nguyện: “Mình đang rất hạnh phúc vì chiến thắng được chính lòng tham, ích kỷ của mình”. Ra thế, khi tuyên chiến không khoan nhượng với những tiêu cực, gian tham... dù nhỏ thôi ta vẫn có quyền được hưởng một hạnh phúc lớn lao, tự hào và ngẩng cao đầu với mọi người!


Hạnh phúc đích thực

Cho những ai có óc hài hước tối thiểu và muốn trở nên khôn ngoan!

1. Phúc thay ai biết cười bản thân; Vì họ không ngớt được thích thú!
2. Phúc thay ai biết phân biệt một ngọn núi với một ụ chuột chù; Vì họ sẽ bớt được nhiều bực bội!
3. Phúc thay ai biết ngủ ngon, không lo âu trăn trở; Vì họ sẽ trở nên khôn ngoan!
4. Phúc thay ai biết thinh lặng và lắng nghe,
Vì họ sẽ học được nhiều điều mới mẻ!
5. Phúc thay ai thông minh đủ để không cho mình là quan trọng,
Vì họ sẽ được người xung quanh quí mến!
6. Phúc thay ai chú ý đến nhu cầu của tha nhân tuy không nghĩ mình là nhân vật quan trọng
Vì họ sẽ gieo rắc niềm vui!
7. Phúc cho các bạn, nếu các bạn biết nghiêm túc nhìn những việc nhỏ và bình thản nhìn những điều nghiêm túc
Vì bạn sẽ tiến xa trên đường đời!
8. Phúc cho các bạn biết mỉm cười và quên đi một nét mặt nhăn nhó,
Vì con đường của các bạn nhờ đó sẽ trở nên tươi sáng!
9. Phúc cho các bạn, nếu các bạn luôn biết từ tâm đối với tha nhân,
Người ta sẽ cho các bạn là dại khờ, nhưng đức ái phải trả giá đó!
10. Phúc cho các bạn biết suy nghĩ chín chắn trước khi hành động,
Vì các bạn sẽ tránh được nhiều sai lầm!
11. Phúc cho các bạn biết làm thinh và mỉm cười khi người ta ngắt lời, khi người ta nói ngược lại, hoặc lấn át các bạn,
Vì Hạnh Phúc đích thật đã thấm vào lòng các bạn.


Vừa đủ" là đủ rồi!

Vừa đủ hạnh phúc để khiến bạn dễ thương.
Vừa đủ gian nan để làm bạn mạnh mẽ.
Vừa đủ buồn để khiến bạn thật sự là người.
Vừa đủ hi vọng để bạn thấy mình hạnh phúc.
Vừa đủ thất bại để bạn biết khiêm tốn.
Vừa đủ thành công để bạn hăng hái hơn.
Vừa đủ bạn bè để bạn thấy thoải mái
Vừa đủ của cải để đáp ứng nhu cầu của mình.
Vừa đủ nhiệt tình để luôn hướng về trước.
Vừa đủ niềm tin để xua đuổi mọi buồn phiền.
Vừa đủ sự quyết đoán để làm mỗi ngày đều tốt hơn hôm qua


Nghiêng, nhưng không gãy đổ

Một trong những kỉ niệm thơ ấu yêu thích nhất của tôi là đi dạo dọc bờ sông và ngồi thư thả bên bờ. Nơi ấy tôi có thể tận hưởng cảm giác thanh bình yên tĩnh, ngắm nhìn dòng nước đổ ra thác, lắng nghe âm thanh chiêm chíếp của những chú chim và tiếng reo xào xạc của lá.

Tôi cũng có thể ngắm nhìn những thân tre uốn mình theo chiều gió rồi lại thật nhẹ nhàng bật thẳng dậy khi cơn gió qua đi.
Khi nghĩ về khả năng có thể bật dậy trở lại vị trí cũ của những cây tre, từ kiên cường lại xuất hiện trong đầu tôi. Nếu đối chiếu với con người thì từ này có nghĩa lả khả năng dễ dàng lấy lại cân bằng sau một cú sốc, một nỗi đau hay trong bất kỳ hoàn cảnh nào vượt xa khỏi giới hạn tình cảm của con người.
Có bao giờ bạn cảm thấy mình sắp sửa vỡ vụn? Có bao giờ bạn cảm thấy bạn đang ở tình thế nguy kịch? Thật may mắn nếu bạn có thể vượt qua được những kinh nghiệm đó để tiếp tục sống mà kể về nó.
Có lẽ trong bạn lúc ấy sẽ có sự pha trộn của nhiều cảm giác. Cảm thấy tình cảm đang cạn kiệt, trí óc mệt nhoài và hầu như lúc nào bạn cũng phải chịu đựng những triệu chứng khó chịu đó.
Cuộc sống là sự trộn lẫn những giây phút vui vẻ và đau buồn, những khoảnh khắc hạnh phúc và bất hạnh. Nếu bạn phải trải qua giây phút đau buồn hay khoảnh khắc bất hạnh đó, nghĩa là bạn đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo, bạn có thể nghiêng ngả, nhưng không thể đổ gục được. Hãy cố gắng hết sức, đừng để cho hoàn cảnh đánh gục mình.
Niềm hy vọng sẽ đưa bạn vượt qua những thử thách. Với niềm hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn hay một hoàn cảnh tươi sáng hơn, sự việc sẽ không mang vẻ tồi tệ như bạn tưởng đâu. Thử thách đau buồn sẽ dễ dàng vượt qua hơn nếu ta biết kết quả cuối cùng là điều mà ta xứng đáng nhận được thế.
Nếu sự việc trở nên khó khăn và bạn đang ở trong hoàn cảnh nguy kịch, hãy tỏ ra kiên cường. Hãy như những thân tre, nghiêng mình nhưng không hề gãy đổ!
 
Last edited by a moderator:

Bete

New Member
Câu chuyện về tình yêu
Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo nọ, ở đó tất cả cái gọi là sự sống bao gồm Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Hiểu Biết và tất cả những thứ khác kể cả Tình Yêu. Một ngày nọ, sự sống trên đảo được thông báo rằng hòn đảo sẽ sụp, vì vậy tất cả chuẩn bị lên những chiếc thuyền và rời khỏi đảo.

Tình Yêu muốn kiên nhẫn chờ đợi cho đến phút cuối cùng nhưng khi hòn đảo hầu như sụp hoàn toàn, Tình Yêu bèn quyết định nhờ đến sự giúp đỡ. Giàu Có đi ngang qua Tình Yêu trong một cái thuyền lớn. Tình Yêu nói, "Giàu Có, bạn có thể mang tôi đi cùng không?". Giàu Có trả lời, "Không, tôi không thể. Có nhiều vàng và bạc trong thuyền của tôi. Ở đây không có chỗ dành cho bạn".

Tình Yêu quyết định hỏi Kiêu Căng nhưng Kiêu Căng cũng đi ngang qua trong một chiếc thuyền lớn xinh đẹp, "Kiêu Căng, xin hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp bạn, Tình Yêu ạ. Bạn đang bị ướt sũng và có thể làm hỏng thuyền của tôi", Kiêu Căng trả lời.

Nỗi Buồn cảm thấy gần gũi hơn, nên Tình Yêu nhờ giúp đỡ, "Nỗi Buồn, hãy đi cùng tôi". "Ồ... Tình Yêu, tôi chỉ có thể cần chính mình".

Hạnh Phúc cũng bỏ qua Tình Yêu, vì trái tim cô không rung động khi Tình Yêu gọi cô!

Bất ngờ, một giọng nói vang lên, "Chào Tình Yêu, tôi sẽ dẫn bạn đi". Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu cảm thấy may mắn và vui mừng khôn xiết nhưng anh ấy đã quên hỏi tên của đàn ông lớn tuổi ấy.

Tình Yêu hiểu rõ rằng anh ấy biết ơn người lớn tuổi đến dường nào và hỏi Hiểu Biết, một người lớn tuổi khác, "Ai có thể giúp tôi?". "Đó là Thời Gian", Hiểu Biết trả lời. "Thời Gian à?", Tình Yêu hỏi. "Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp tôi?", Hiểu Biết cười với sự thông hiểu sâu rộng và trả lời, "Vì chỉ có Thời Gian mới có thể thấu hiểu Tình Yêu lớn như thế nào".

Một câu chuyện khác về tình yêu: Vì sao tình yêu luôn mù quáng?
Ngày xửa ngày xưa ... khi loài người chưa xuất hiện mà chỉ có những cái được gọi là tiền thân của loài người, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày tình cờ, chúng gặp nhau dưới bóng râm của cuộc đời và bàn về một trò chơi nào đó. Thông minh đề xuất:
- Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!

Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn :
- Này các bạn, tôi xung phong làm người đi tìm, các bạn trốn đi nhé!

Lý trí nhắm mắt lại, úp mặt dưới gốc cây cuộc đời và bắt đầu đếm : 5, 10, 15, 20 ... Các tính cách sôi nổi tham gia vào trò chơi, Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi...

- Chín mươi, chín lăm, một trăm ! Tôi mở mắt đi tìm, ai chưa xong mặc kệ !

Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn.

Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái tim mình.Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng ...

Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào tai Lý trí:

-Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình yêu đấy !

Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí khóc thét lên:

- Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?

- Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi -Tình yêu trả lời

Và đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn luôn đồng hành với Lý trí.

Vuông sân nhỏ ...

Không phải cả nhà, mà chỉ nửa. Mái chung với người ta. Xẻ đôi bằng một bức tường cho cây thằn lằn bám, mê mải vẽ những đường nét rối rắm bằng thứ mực lá xanh ngăn ngắt. Không phải vườn, chỉ một vuông sân bé bằng mấy manh chiếu ghép lại và một lối nhỏ men tường. Thế mà với tôi là cả thế giới. Tràn ngập bình yên, vẻ đẹp và tình yêu Thỉnh thoảng lòng phủ bụi buồn, tôi bước vào vuông sân nhỏ xanh cây, đầy tĩnh lặng. Cô ngồi trong nắng, chăm chút cho lũ cây... Chậu nối chậu, thẳng hàng. Cây chen cây, gối đầu, tựa vai. Cô cứ nhân chúng ra, như nhân vẻ đẹp. Học trò đến thăm được cô cho vẻ đẹp đem về. Tôi được cho nhiều lần.

Nhưng đến tay tôi, cỏ cây không ngời ngợi, rộn ràng như trong vuông sân nhỏ của cô nữa. Tôi bảo hay cô là chúa hoa. Tâm cô là tâm hoa. Tâm hồn cô thấm vào hoa. Hương hoa đẫm vào cô tạo thành vẻ đẹp cho cây lẫn người. Nghỉ dạy đã lâu mà vuông sân nhỏ không vắng học trò. Toàn học trò già, đến đấy gọi thầy cô i ới là lòng trẻ lại, nghịch như thời đi học. Được ngồi uống tách cà phê thầy pha ở mái hiên, ngắm bức bích họa của họa sĩ lá thằn lằn, đối diện với lũ xương rồng đẹp sởn sơ gai góc, nhìn ra vuông sân nhỏ lốm đốm hoa nắng là khoảnh khắc hạnh phúc.

Nhấp từng giọt bình yên, nghe cỏ cây hát trong thinh lặng. Tâm hồn bụi bặm như được gột rửa, óng như nắng mới, thanh thản như hoa cỏ, đằm lại như tình yêu thầy cô. Andre Maurois có nói: “Tình yêu như dòng sông, đầu nguồn nhiều ghềnh thác, càng ra gần biển cả càng trở nên hiền hòa, trong trẻo”. Tôi cảm nhận được điều đó trong ngôi nhà chỉ có một đôi bạn đời đúng nghĩa. Có lần thầy bảo thầy có ý định lấy tên học trò đặt cho cây để các em luôn có mặt. Này bón cho con Thương đỡ yếu đau còi cọc. Tưới cho con Vân đỡ nóng. Nhân con Nhơn ra để cho mỗi người mỗi chậu... Không biết thầy đã kịp đặt chưa?

Cô bệnh. Như nụ hoa đau. Lặng lẽ. Ngày thầy đưa cô vào Sài Gòn vì bệnh nặng, vuông sân nhỏ khóc. Nhà khóa. Cổng khép. Tôi ghé nhìn qua cánh cửa đóng chặt. Người hàng xóm tốt bụng vẫn cho cây uống nước hàng ngày nhưng thiếu thầy cô, hoa lá gầy...

Tôi thấy tôi trong đó. Gầy và nhợt nhạt. Xanh lên Thương ơi, Vân ơi, tụi bay ơi! Xanh chờ đợi. Xanh hi vọng ngày nụ hoa mỏng manh tươi lại bởi tình cây, tình người. Sân lại đầy hoa, đầy nắng, rộn ràng tiếng học trò già, tiếng bạn bè thân thuộc. Hoa mỏng manh nhất lại cười. Cây trầm tĩnh nhất sẽ khóc. Vì nắng, vì hoa, vì người.

Lòng ngược gió, đường về, tôi mơ...

Giọt nước mắt...

Đừng cố che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình...Lúc còn bé mới được sinh ra, khi ta “oa oa” cất tiếng khóc chào đời thì là lúc giọt nước mắt bắt đầu chảy. Giọt nước mắt trẻ thơ thấy thương thương làm sao! Đó là giọt nước mắt của một thiên thần bé nhỏ, giọt nước mắt hạnh phúc vì được sinh ra trên đời này, được nằm trong vòng tay của người mẹ, được ngắm nhìn bằng ánh mắt sung sướng của người cha. Đôi mắt dễ thương tuôn ra những giọt nước mắt trong ngần, không pha chút bụi trần.
Rồi theo tháng năm ta lớn lên, những lần ham chơi trốn học cạnh bờ ao đuổi bướm, hái hoa cùng cô bé nhà bên rồi bị mẹ đánh đòn. Và nước mắt lại rơi… Giọt nước mắt hờn hờn, tủi tủi. Giọt nước mắt rơi từ đôi mắt thơ ngây, chưa biết suy ngẫm cái nào đúng, cái nào sai. Giọt nước mắt đó đã bắt đầu pha lẫn chút cảm xúc dạo đầu của trẻ con, khóc mà cứ mếu miệng không biết tại sao lại khóc!

Thời gian lại chầm chậm trôi, ta lớn khôn thêm tí nữa. Những lần bị mẹ cha la rầy, ta lại khóc. Nước mắt lại rơi vì lúc đó ta đã biết được rằng mình đã sai. Giọt nước mắt là giọt nước mắt ý thức. Đó là giọt nước mắt hối hận kèm lời xin lỗi “ba mẹ ơi, con đã sai”.

Và rồi, khi thực sự bước vào tuổi trưởng thành thì mỗi giọt nước mắt của ta mang một sắc thái tâm trạng hoàn toàn khác. Đó là giọt nước mắt sau khi đã thấm thía một điều gì đó. Có thể là giọt nước mắt của những lần vấp ngã thật đau trong cuộc sống. Dù có cứng rắn và tự nhủ lòng “không được khóc” nhưng mà… ta vẫn khóc.

Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta nếu cố gắng và có niềm tin.

Thời gian trôi đi theo quy luật của tạo hóa thì giọt nước mắt vẫn theo ta trên chặng dường ta bước. Nhưng dù sao đi nữa, khóc chưa hẳn là buồn, vì có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời; hạnh phúc vì có ba có mẹ, có anh chị em; hạnh phúc vì có một người bạn thân để sẻ chia; hạnh phúc vì có một người để yêu, để nhớ, để giận hờn; hạnh phúc vì có một người bạn trăm năm; hạnh phúc vì có thêm một đứa trẻ ra đời,….

Vì vậy, trong cuộc sống, bạn ơi hãy nhớ rằng, đừng cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình, bạn nhé! Vì nước mắt là kết tinh của những cảm xúc, tình cảm của con người. Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười nhiều để rồi phải khóc.
 
Last edited by a moderator:
Status
Không mở trả lời sau này.
Top