• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

TRUYỆN NGẮN - TRUYỆN VỤN VẶT

AlyCuong

Active Member
Tình Yêu Đích Thực

nounours_grand.jpg


Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.

Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây ? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào ? Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không ? "

Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày ... Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.

Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé !". Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:

- Sao anh lại ghen với tôi được ?

- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc !

- Tôi được bao vệ ? Anh nói thế tức là sao ?

- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn !

Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất. Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.

tattylove-top.jpg

 

TruongHan

Super V.I.P
18 điều cấm kỵ trong tháng 7 âm lịch


Dân gian tin rằng rằm tháng 7 là ngày Quỷ Môn Quan mở để ma quỷ được tự do về dương thế, đó cũng là ngày “âm khí xung thiên”, cho nên ngoài việc cầu cúng, người ta cũng đặt ra nhiều điều kiêng cấm để bảo vệ bản thân mình.
Dưới đây là 18 điều cần kiêng tránh mà dân gian Trung Quốc thường tuân thủ trong ngày Lễ Vu Lan:





1. Không treo chuông gió ở đầu giường vì tiếng chuông sẽ thu hút sự chú ý của ma quỷ, khi ngủ sẽ dễ bị chúng xâm nhập quấy phá.


2. Người yếu bóng vía, không nên đi chơi đêm vào ngày này, nếu không sẽ dễ gặp điều không may.


3. Không được nhổ lông chân vào ngày này, vì dân gian cho rằng “Một sợi lông chân quản ba con quỷ”, người càng có nhiều lông chân thì ma quỷ càng ít dám đến gần.


4. Không tuỳ tiện đốt giấy, vàng mã vì như vậy sẽ khiến ma quỷ bu đến.


5. Không ăn vụng đồ cúng, vì đó là đồ dành cho ma quỷ, nếu chưa cúng và cầu xin mà lấy ăn sẽ rước tai hoạ vào mình.


6. Không phơi quần áo vào ban đêm, vì ma quỷ trông thấy sẽ “mượn” và để lại “quỷ khí” trong các quần áo ấy.


7. Những người khi đi chơi đêm không được réo gọi tên nhau, nếu không ma quỷ sẽ ghi nhớ tên người được gọi, đó là điềm xấu.


8. Không nên bơi lội, vì ma quỷ sẽ cùng đùa với bạn, nếu không cẩn thận, bạn sẽ bị chúng làm trặc trẹo chân.


9. Không hù doạ người khác khiến họ giật mình “hồn bay phách lạc” dễ bị ma quỷ xâm nhập.


10. Cây đa trước nhà là nơi hội tụ âm khí, ma quỷ rất thích những chỗ như vậy, cho nên kỵ đứng, ngồi, nằm, trốn… ở đó.


11. Không nên thức quá khuya, vì như vậy tinh thần sẽ hao tổn suy nhược, dễ nhiễm “quỷ khí”.


12. Nơi góc tường xó tối là những chỗ ma quỷ thường tụ tập nghỉ ngơi, không nên đến gần những chỗ ấy.


13. Không nhặt tiền bạc rơi trên đường, vì có thể đó là tiền người ta cúng mua chuộc bọn quỷ đầu trâu mặt ngựa, nếu người nào phạm kỵ, sẽ gặp tai hoạ không chừng.


14. Khi đi đến qua những nơi vắng vẻ, không ngoái cổ quay đầu nhìn lại phía sau, dù có cảm giác “hình như” có người đang đi theo mình hoặc gọi tên mình. Vì đó có thể do ma quỷ trêu chọc.


15. Khi lên giường ngủ không để mũi dép hướng về phía giường, nếu không ma quỷ nhìn thấy sẽ đoán rằng có người sống đang nằm trên giường và chúng sẽ lên giường ngủ chung với bạn.


16. Không cắm đũa đứng giữa bát cơm, vì đó là hình thức cúng tế, cũng giống như kiểu thắp hương, dễ dẫn dụ ma quỷ vào nhà ăn chung.


17. Không nên ở một mình trong thời gian này, nếu không sẽ dễ bị ma quỷ dẫn dắt hoặc quấy phá.


18. Không chụp ảnh vào ban đêm, bởi ma quỷ luôn lảng vảng chung quanh đó sẽ “vô hình” vào ảnh chung với người sống, đó là điều không tốt.
 

AlyCuong

Active Member
Tình Yêu Và Lý Trí

x6.jpg


Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.

Thông minh đề xuất : "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé !"
Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...", Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi... chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái tim mình. Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng ...

Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào tai Lý trí: " Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình yêu đấy ".

Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí khóc thét lên : " Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây ? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ ?"
Tình yêu nói: " Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi ". Và đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý trí .

 

AlyCuong

Active Member
Thử yêu lần nữa
bear11.gif



Xét về tình cảm, họ yêu nhau. Nhưng về lý trí, rõ ràng, Tony không phải mẫu hình lý tưởng của cô. Joshy hiểu rõ hai người là hai thế giới. Tony cũng chưa muốn có bạn gái để dồn sức cho sự nghiệp. Ngoài mặt, cậu dửng dưng nhưng lại luôn có một sự quan tâm đặc biệt không lời. Vì tất nhiên, dửng dưng chưa bao giờ có nghĩa là không thích. Và họ đã có với nhau một tháng với những gì đẹp đẽ nhất. Mọi việc đi nhanh hơn cả tên lửa NASA, đâu có ai biết cách làm cho tên lửa chậm lại khi nó đã được phóng.

Cả Joshy và Tony đều cảm thấy những vấn đề không bình thường giữa hai người nhưng họ luôn né tránh. Một sai lầm kinh điển của những đôi yêu nhau. Không lâu sau đó, Tony đề nghị chia tay. Cậu đã phải chịu nhiều áp lực trong việc cố gắng trở thành một người bạn trai. Việc có bạn gái đã ngốn mất nhiều thời gian mà đáng lẽ ra cậu phải dành cho sự nghiệp của mình.

Những ngày sau đó là những ngày u ám & nặng nề. Tony vẫn làm việc đều đều dù cậu không thể phủ nhận rằng cậu thấy rất trống vắng. Khi đã bình tĩnh hơn và thôi khóc, Joshy nhận thấy việc chia tay của hai người là việc vô lý nhất cô từng biết. "Có lẽ mình phải làm một cái gì đó!".

Hai tuần sau, Joshy hẹn Tony đến quán nước quen thuộc. Cô nhìn thẳng vào mắt Tony và hỏi: "Mình chia tay đã nửa tháng, anh đã cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn chưa?". Chắc chẳng ai trên đời này cho rằng trống vắng là một cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Tony vẫn im lặng. "Em đã có rất nhiều điều không hiểu" - Joshy nói - "Nhưng ngày hôm đó, cả hai chúng ta đều khong đủ bình tĩnh để nói chuyện với nhau. Em thật sự muốn biết anh đã chịu áp lực như thế nào".

Không dễ để Tony nói ra những gì cậu nghĩ nhưng Joshy đã khéo léo thuyết phục bằng tất cả những dịu dàng và cảm thông nhất mà cô có thể. Sau cùng, cô nói: "Em thật sự không thể chịu đựng được khi mình mất nhau như vậy. Nếu anh vẫn còn một chút tình cảm với em, chỉ cần một chút thôi nhưng là tình cảm thật sự chứ không phải lòng thương hại và anh cũng không muốn kết thúc như thế, chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu lại thật chậm. Em tin mình có cơ hội để làm mọi việc tốt đẹp hơn".

Tony im lặng rất lâu. "Mình sẽ bắt đầu thật chậm như thế nào?" - Cậu hỏi. "Nếu anh thật sự muốn biết và muốn thử, hãy gật đầu cho em xem nào!" - Joshy trả lời. Tony bật cười và gật đầu. Joshy vẫn luôn lém lỉnh như thế.

Joshy chậm rãi. "Sẽ có một vài quy định bắt buộc, tất nhiên! Nhưng hãy thoải mái anh nhé! Em chỉ muốn cùng anh chơi một trò chơi thôi! Và đây là quy định của cô: Mỗi tuần họ sẽ gặp nhau ít nhất một lần và nhiều nhất ba lần. Mỗi người được quyền chủ động những cuộc hẹn và cả việc sẽ đi đâu trong một tuần. Tuần sau đến lượt người kia. Người bị động có quyền từ chối nếu không thoải mái nhưng một tuần bắt buộc phải có một lần đi cùng nhau. Đến khi một người muốn có cuộc hẹn thứ tư trong một tuần và người kia đồng ý thì đã đến lúc mọi việc trở lại bình thường như nó vốn như thế.

"Để bắt đầu, chúng ta sẽ bốc thăm" - Joshy lấy từ trong xắc tay hai lá thăm be bé - "Người nào bốc được lá thăm ghi chữ THE FIRST sẽ là người chủ động hẹn đầu tiên. Và tuần kế tiếp sẽ là quyền chủ động của người kia. Cứ như thế! Anh đã luôn nhường em nên lần này em nhường anh trước đấy!"

Tony bốc trúng lá thăm ghi chữ THE FIRST. Một tuần sau đó, cậu hẹn Joshy và trò chơi bắt đầu. Không dễ để hàn lại những thứ đã vỡ. Rất nhiều lúc Tony cảm thấy chán nản. Ý nghĩ về việc không hợp nhau làm cậu cứ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng tình yêu cậu dành cho Joshy là một tình yêu thật sự. Joshy đã nói với cậu trước khi ra về ngày hôm đó: "Em chỉ cần anh can đảm và kiên nhẫn chút thôi để cùng em vượt qua giai đoạn khó khăn này". Cậu luôn nhắc nhở mình câu nói ấy để kìm bớt tính nóng vội và mau nản. Joshy cũng không dễ chịu gì hơn. Cô phải đánh đòn tính tự ái của mình rất nhiều roi để nó yên thân mà nằm xẹp xuống. Cô tập yêu luôn cả những điều khiếm khuyết ở người con trai minh chọn. Cô lặp lại liên tục trong đầu hai từ "kiên nhẫn". Đã có nhiều điều buồn cười xảy ra trong suốt những ngày đó. Vì Joshy không hề quy định sẽ làm gì trong những lần gặp nhau nên họ nghĩ ra đủ trò. Joshy bắt Tony phải đến tiệm uốn tóc tán gẫu với cô trong khi các cô thợ rị mọ với cả đống ống cuốn trên đầu. Tony cũng khiến Joshy dở khóc dở cười khi ngồi chờ cậu trên thành hồ bơi nam. Họ đã cùng nhau chạy đua một chặng đường rất dài để tìm lại nhau.

Dần dần, họ thấy thích thú được quyền "hành hạ" người kia mỗi tuần và cả cái cách hỏi nhau khi bắt đầu một cuộc hẹn: "Chiều thứ sáu này em rảnh không?". Thêm một thời gian nữa, họ bắt đầu thấy nhớ nhau và cần nhau nhiều hơn là ba cuộc hẹn mỗi tuần. Tony đã thích nghi được với việc san sẻ thời gian và áp lực cho một người luôn sẵn sàng lắng nghe cậu. Và cậu nhận thấy việc có cả bạn gái lẫn sự nghiệp không phải là điều quá khó. Vào tuần cuối cùng của tháng tư, Tony hẹn Joshy lần thứ tư trong một tuần. Hôm đó là một ngày tuyệt vời không kém ngày đẹp trời lúc họ quen nhau. Nhưng Joshy vẫn giữ nguyên quy tắc "mỗi người một tuần" của mình, cô chỉ điều chỉnh nó thành thỏa thuận. "Và tất nhiên người ta có thể vi phạm thỏa thuận trong những trường hợp có thể thương lượng được" - Joshy nháy mắt tinh nghịch khi cả hai đứng mút kem.

Ngày 14 tháng 6, Joshy đem đến cho Tony một hũ thủy tinh đựng đầy socôla với dòng chữ: "Be my valentine!". Joshy cười một nụ cười của nắng: "Những chuyện không vui đã khiên chúng ta xa nhau vào đúng ngày lễ Tình yêu. Em không muốn đợi đến năm sau mới đưa anh món quà này! Em yêu anh!" - Cô hôn Tony.

"Có một điều anh đã thắc mắc rất lâu!" - Tony nói sau khi qua phút ngất ngây - "Nếu ngày hôm đó em bốc phải lá thăm THE FIRST thì khi nào em sẽ hẹn anh?" Một nụ cười bí ẩn nở trên môi Joshy: "Thì đã bao giờ em không bốc phải là thăm THE FIRST đâu! Cả hai lá thăm đều là THE FIRST, em chỉ không cho anh nhìn thấy lá thăm của em thôi! Em muốn anh bắt đầu khi anh thật sự sẵn sàng. Còn em thì đã luôn sẵn sàng để chờ đợi anh!". Tony hỏi tiếp, cố giấu vẻ xúc động: "Nếu như anh không chơi trò đó với em, hoặc nếu như anh không hẹn lần thứ tư... nếu...". Nhưng hai ngón tay xinh xinh của Joshy đã đặt lên môi Tony để ngăn cậu nói tiếp. Cô nhẹ nhàng: "Đó là một bí mật! Khi đó, em sẽ tính cách khác nhưng em sẽ không nói anh nghe đâu!" Tony vòng tay ôm lấy cô. Cậu cũng không cần biết đến điều bí mật đó. Và sẽ chẳng bao giờ biết rằng Joshy chẳng có một dự tính nào cho những tình huống đó. Bởi cô tin là cả hai sẽ làm cho mọi việc tốt đẹp hơn.

Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!


biantu3.jpg

 

TruongHan

Super V.I.P
Một chục chị bộ đội đội một chục hột vịt lộn bị một bọn lạ mặt chặn lại tại cột trụ điện, chục chị bộ đội sợ chạy lại gọi một chục cụ bộ đội, chục cụ bộ đội chạy lại định nện bọn lạ mặt một trận, bọn lạ mặt sợ chạy, chục cụ bộ đội rượt kịp, bọn lạ mặt bị đập nện, một bị xệ ruột, một bị xệ thận, một bị xệ mọi bộ phận. Một chuyện thật tội nghiệp !
 

DreamLand

New Member
Một chục chị bộ đội đội một chục hột vịt lộn bị một bọn lạ mặt chặn lại tại cột trụ điện, chục chị bộ đội sợ chạy lại gọi một chục cụ bộ đội, chục cụ bộ đội chạy lại định nện bọn lạ mặt một trận, bọn lạ mặt sợ chạy, chục cụ bộ đội rượt kịp, bọn lạ mặt bị đập nện, một bị xệ ruột, một bị xệ thận, một bị xệ mọi bộ phận. Một chuyện thật tội nghiệp !

Chuyện thật lạ ghệ gợm X_X
 

HTC_VUTHANH

Moderator
Một chục chị bộ đội đội một chục hột vịt lộn bị một bọn lạ mặt chặn lại tại cột trụ điện, chục chị bộ đội sợ chạy lại gọi một chục cụ bộ đội, chục cụ bộ đội chạy lại định nện bọn lạ mặt một trận, bọn lạ mặt sợ chạy, chục cụ bộ đội rượt kịp, bọn lạ mặt bị đập nện, một bị xệ ruột, một bị xệ thận, một bị xệ mọi bộ phận. Một chuyện thật tội nghiệp !
Chuyện thật lạ ghệ gợm
109.gif
Thiệt là đau miệng.Haizzzzz:p:p:p
 

Khoaaaa

Active Member
Hết truyện rồi hả các bác,truyện của pda hay nhất,post nửa đi các bác
 

Khoaaaa

Active Member
Ừ dc đó anh aly,ebook dạng txt fải hok,mong topic có tr mới mà mãi ko thấy
 

Khoaaaa

Active Member
Quyết tâm đỗ đại học để bố mẹ không bị khinh rẻ.

Ban ngày tôi đi mò cua, bắt cá đem bán lấy tiền mua sách, tối về lại miệt mài học đến khuya. Bất kể khi đi chăn bò, nấu cơm, lúc nào tôi cũng mang theo một quyển sách bên mình. Có lần mải đọc sách, tôi quên không đổ nước, làm cháy hết nồi cơm, bữa đó cả nhà đành nhịn đói qua bữa.


Từ ngày nhỏ, tôi đã sớm khắc sâu trong mình thế nào là sự nghèo khổ. Tuổi thơ tôi không có những kỷ niệm êm đềm, không có những buổi chiều nô đùa, thả diều với bạn bè, chỉ có nước mắt của tôi và mẹ.
Ngày đó nhà tôi nghèo lắm, nghèo nhất làng, ngôi nhà tranh vách đất còn lại duy nhất của làng. Ngôi nhà mà bố mẹ đã mất bao nhiêu đêm mới đắp xong, vì ban ngày còn phải đi làm thuê làm mướn, một căn nhà đất ấm cúng, mái ấm cho cả gia đình. Nhưng nó cũng có nhiều kỷ niệm mà đến giờ mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn rơi nước mắt.
Ngày đó, trời mưa nhà tôi lại dột như ở ngoài trời. Mỗi đêm, bố mẹ tôi phải thay phiên nhau thức để lấy thau hứng nước trên nóc nhà cho tôi được ngủ ngon. Có đêm thức dậy tôi đã trào nước mắt vì thương bố mẹ, tôi tự nhủ sẽ phải học để không phụ công lao bố mẹ tôi.

Tôi đã là sinh viên đại học sau nhiều cố gắng của bản thân.Những đồng tiền làm thuê cuốc mướn của bố mẹ không đủ đong gạo cho cả nhà. Tôi nhớ mỗi bữa mẹ lại nấu riêng cho tôi một nồi cơm nhỏ, còn bố mẹ thì ăn cháo, những bữa cháo của gia đình cứ phải ăn vụng trộm, như sợ có người biết.

Một lần bác hàng xóm sang chơi, thấy cả nhà ăn cháo, hỏi sao không nấu cơm mà lại ăn cháo thế kia, mẹ tôi vội nói chữa là cả nhà muốn thay đổi khẩu vị nên ăn cháo một bữa cho ngon miệng. Nhưng nào có phải vậy, nhà hết gạo rồi nên phải ăn cháo, lúc đó tôi càng thương bố mẹ hơn.
Không những thế, bố mẹ tôi còn khổ nhục vì những điều tiếng trong xóm làng, người ta khinh rẻ, coi thường bố mẹ tôi. Mỗi lần đi ra ngoài, bố mẹ tôi đều cúi mặt như mình có tội lỗi gì đó với dân làng. Nhiều lần tôi thấy vậy mà ứa nước mắt, bố mẹ chỉ nghèo chứ có tội tình gì đâu. Vì thế dù lúc đó mới là một cậu bé học cấp một nhưng tôi đã sớm có ý thức thế nào là sự khổ nhục vì nghèo khó.
Dù nghèo khổ nhưng bố mẹ vẫn hết lòng động viên tôi cố gắng học cho giỏi. Ngày đó người dân quê tôi chưa chuộng sự học như bây giờ nhưng bố mẹ vẫn bảo “chỉ có học con mới nên người được, con mới không khổ cực như bố mẹ bây giờ nữa. Bố mẹ vất vả thế nào cũng được, chỉ mong cuộc đời con sau này sẽ đổi khác”. Câu nói ấy đã khắc sâu vào tâm khảm tôi từ thủa nhỏ và theo tôi đến tận bây giờ.

Ngày đó cả tôi và bố mẹ đều chưa biết đại học là gì, chưa nghĩ đến việc học đại học. Bố mẹ chỉ biết cứ học thì mới nên người, mới thoát kiếp nghèo khổ cùng cực này được. Vậy là ban ngày tôi đi mò cua, bắt cá đem bán lấy tiền mua sách, tối về lại miệt mài học đến khuya. Bất kể khi đi chăn bò, nấu cơm, lúc nào tôi cũng mang theo một quyển sách bên mình. Có lần mải đọc sách, tôi quên không đổ nước, làm cháy hết nồi cơm, bữa đó cả nhà đành nhịn đói qua bữa.
Hàng ngày tôi đến trường chỉ có một chiếc áo cộc tay với chiếc bao đựng sách. Tôi đi đôi tông của ông ngoại cho, mùa đông thì mặc chiếc áo bông đã rách bươm của ông ngoại. Lúc đầu rất nhiều đứa bạn trêu trọc tôi là con nhà nghèo rớt mồng tơi, ba đời làm ăn mày.

Có lần không chịu được, tôi đã chạy một mạch về ôm lấy mẹ khóc nức nở, mẹ tôi cũng khóc. Rồi hôm sau tôi lại đến lớp, không thèm khóc nữa, tôi quyết tâm phải học giỏi hơn chúng bạn, để nó không cười mình. Học phổ thông, năm nào tôi cũng được bầu làm lớp trưởng và đạt danh hiệu học sinh giỏi, học sinh xuất sắc.
Những tấm giấy khen, giấy chứng nhận học sinh giỏi của tôi cứ nhiều lên, bố mẹ nâng niu những tờ giấy đó như báu vật của đời mình. Nhưng nhà tôi không có chỗ treo, vì nếu treo trên tường thì trời mưa sẽ ướt hết. Bố bèn đem tất cả những tấm giấy khen đó gói lại cẩn thận trong bọc nylon, rồi để trong một chiếc vại sành. Bố bảo làm như vậy sẽ không bị vàng ố, đến sau này khi con lớn lên, xây được nhà mới, không dột nữa thì sẽ lấy ra treo, nó sẽ vẫn mới như bây giờ.
Rồi tôi đỗ vào cấp 3 với số điểm cao nhất xã, lúc đó bố mẹ vui lắm. Ngày biết điểm mẹ đã khóc, cả làng xã đều biết đến gia đình tôi vì có đứa con học giỏi vậy. Cũng từ ngày đó, người ta không còn nhìn bố mẹ với ánh mắt khinh rẻ nữa, rất nhiều người đã đến thăm, động viên giúp đỡ tôi.
Lên cấp 3, dù phải học xa nhà nhưng tôi vẫn là một cậu học sinh giỏi, vẫn nhận được giấy khen của trường, của huyện, là cậu học trò được các thầy cô yêu quý nhất lớp. Và rồi kỳ thi đại học cũng đến. Ngày tôi lên Hà Nội thi mang theo biết bao niềm tin, sự kỳ vọng của bố mẹ, ông bà ngoại.
Tôi cũng rất tin tưởng vào bản thân, tin vào nghị lực và ý chí của tôi, có lẽ vì thế mà tôi đã chủ quan khi làm bài. Đề thi không khó, tôi làm xong sớm và ra khỏi phòng thi trước nhất, cả ba môn đều vậy. Ra khỏi phòng thi tôi không xem đáp án mà lên xe về quê luôn với bố.
Nhưng ngày nhận kết quả thi, cả nhà tôi đã khóc. Cầm tờ giấy báo điểm mà không thể tin vào mắt mình, tôi đạp xe một mạch từ nhà lên huyện gần 10 cây số để xem lại đáp án thì mới vỡ lẽ mình làm sai quá nhiều. Lỗi tất cả là do tôi quá chủ quan, vừa đạp xe về nhà, tôi vừa khóc ròng.

Tôi thương bố mẹ nhiều lắm, cứ nghĩ đến ánh mắt của bố đứng ngóng tôi trước cửa phòng thi, đến những ngày tháng khổ cực của cả gia đình tôi lại bật khóc, chỉ trách mình sao lại có thể chủ quan đến vậy. Khi biết kết quả, mẹ khóc sưng húp cả mắt còn bố chỉ uống rượu.

Trong nhà lúc đó chỉ có tiếng khóc và nồng nặc mùi rượu, tôi vẫn im lặng đến tàn nhẫn, chỉ biết tự trách mình. Vậy là ước mơ đổi đời bằng việc học của tôi và cả gia đình tan vỡ trong giọt nước mắt của mẹ, trong sự trầm ngâm bên chai rượu của bố tôi. Tôi là niềm hy vọng lớn nhất của cả gia đình, vậy mà lại không làm được điều mà bố mẹ mong mỏi.
Nhưng rồi chính mẹ là người đã gạt nước mắt, đưa bố ra khỏi men rượu, đưa tôi ra khỏi sự im lặng ghê sợ ấy. Mẹ đã nói quả quyết: “Con phải thi lại, mẹ tin con”, chỉ thế thôi cùng đủ làm tôi đứng dậy để làm lại tất cả rồi.
Mỗi buổi mẹ lại đi cày thuê cuốc mướn cho người ta, bố vẫn đi phụ hồ, còn tôi chỉ im lặng với sự quyết tâm đến tột cùng. Nếu không phải đi mò cua, bắt ốc thì tôi rất ít ra ngoài vì tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người dành cho tôi với những câu hỏi làm tôi lạnh gáy: “Sao học giỏi thế mà lại không thi đậu à? Nhà mày muôn đời không thoát được kiếp ăn mày đâu, con nhà nghèo mà còn đòi học cao”.
Tôi im lặng với tất cả, chỉ nung nấu quyết tâm thi đỗ đại học để bố mẹ không còn bị khinh rẻ, để cả gia đình được ngẩng mặt nhìn mọi người. Tôi vẫn không thể nào quên được mùa đông năm đó, ở làng tôi cứ vào dịp cuối năm người ta lại đốt lò gạch. Tôi và mẹ đi chở gạch thuê cho người ta, mỗi chuyến gạch được hai đến ba nghìn, cả ngày cũng được mấy chục nghìn.

Hai mẹ con thường đi từ sáng sớm đến quá trưa và tối mịt mới về. Trời đã tối rồi, hai mẹ con rất đói nhưng vẫn muốn chở một chuyến gạch nữa để thêm được mấy nghìn mua bữa đậu phụ cho cả gia đình, nhưng vì đường tối, tôi không nhìn rõ đường nên cả xe gạch đã lao xuống mương nước. Mẹ tôi vừa khóc vừa xếp lại xe gạch, còn tôi chỉ nghiến chặt răng, tự nhủ rằng mình sẽ thi đỗ đại học.
Rồi một năm cũng qua đi, tôi lại lên Hà Nội thi đại học, mang theo niềm tin, sự kỳ vọng của những người thân yêu cùng những năm tháng cả nhà tôi đã phải sống khổ cực trong sự nghèo khó, trong sự kỳ thị, khinh rẻ của mọi người. “Lần này con sẽ làm được bố mẹ à”, tôi đã tự hứa như vậy khi đi thi.
Ngày nhận giấy báo điểm mẹ tôi lại khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc khôn tả. Tôi thi đỗ với số điểm đứng thứ ba của trường, ước mơ cả cuộc đời lam lũ của mẹ là tôi được vào đại học giờ đã thành hiện thực. Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt gầy gò, trong đôi mắt hốc hác của bố mẹ tôi, còn gì hạnh phúc hơn.
Vậy là ước mơ đỗ đại học của tôi đã thành hiện thực, bây giờ tôi đã là cậu sinh viên năm thứ hai của một trường đại học danh tiếng trên Hà Nội. Ở dưới quê, bố mẹ vẫn phải đi làm thuê làm mướn để có tiền cho tôi ăn học. Tôi biết vẫn còn rất nhiều chông gai đón đợi phía trước nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua được, vì có biết bao nhiêu người đang đặt niềm tin nơi tôi.

Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để hoàn thành ước mơ “học để cuộc đời sẽ đổi khác” mà bố mẹ đã chắp cánh cho tôi từ những ngày nghèo khổ của gia đình. “Con người ta dù sống trong hoàn cảnh nào cũng phải biết ước mơ và phải luôn biết cách để biến ước mơ thành hiện thực”, đó là câu nói mà bố vẫn nhắc nhở tôi trong những ngày cơ cực. Tôi nghĩ đó chính là giá trị của cuộc sống. ;;);;);;)


Nguồn: forum trasua.vn tcám ơn
 

Khoaaaa

Active Member
:mad:):mad:)Hun Nhau

Cô con gái trẻ 15 tuổi mang về cuộn băng cát xét có bài: "Cao cao bên cửa sổ có 2 người hôn nhau..." Bố cô sợ cô nghe bậy bạ nên dùng cồn tẩm vào bông rùi chùi vào các đoạn có chữ nhạy cảm. Cô gái trẻ lúc sau rủ bạn lên chơi bật băng lên và nghe được: "Cao cao bên cửa sổ có 2 người Phịch...phịch...phịch nhau - Đường phố hãy yên lặng cho 2 người ... phặc...phặc...phặc nhau
=))=))=))=))=))=))=))

Nguồn :fỏum trasua.vn
thấy vui nên post cho ae,chứ ko có ý chi,hơi lố thì ae nói em del nha
 

AlyCuong

Active Member
:mad:):mad:)Hun Nhau

Cô con gái trẻ 15 tuổi mang về cuộn băng cát xét có bài: "Cao cao bên cửa sổ có 2 người hôn nhau..." Bố cô sợ cô nghe bậy bạ nên dùng cồn tẩm vào bông rùi chùi vào các đoạn có chữ nhạy cảm. Cô gái trẻ lúc sau rủ bạn lên chơi bật băng lên và nghe được: "Cao cao bên cửa sổ có 2 người Phịch...phịch...phịch nhau - Đường phố hãy yên lặng cho 2 người ... phặc...phặc...phặc nhau
=))=))=))=))=))=))=))

Nguồn :fỏum trasua.vn
thấy vui nên post cho ae,chứ ko có ý chi,hơi lố thì ae nói em del nha

Cái này lâu rồi :D, mà có gì đâu mà lố :p
 

Khoaaaa

Active Member
Ủa lâu rồi hà,tại em thấy trong topic ko có,hìhì,để lại hà anh
 

HotelHoangMinh

New Member
Có một ông chồng mới cưới vợ được vài tháng đã phải lên đường đi công tác xa sáu tháng mới về. Được năm tháng bà vợ ở nhà đã lâu không được gần chồng nên không chịu được mới sanh lòng bậy bạ, nhưng bà vẫn còn sợ chồng nên mới gửi cho ông chồng lá thư với nội dung như sau:

Đám ruộng hai bờ ở đầu mông
Lâu ngày không cấy, vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ, có được không?

Ông chồng đọc xong hiểu ý, vừa tức, vừa sợ nên vội vàng viết thư trả lời liền:

Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy, vẫn để không
Mùa này không cấy, chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ, chết với ông.

Đọc thư xong, bà vợ nóng lòng quá nên gửi tiếp:

Ruộng để lâu ngày cỏ bỏ không
Hạ đi thu đến, sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy dãy chẳng tính công.

Ông chồng hối đáp:

Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ đội um tùm, nước mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, có biết không?

Bà vợ:

Ruộng vẫn nơi này, quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông về vẫn đó, chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch, khỏi tốn công.

Chồng tức quá tiếp:

Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông, ông kệ cỏ chơi ngông
Khi nào ông rảnh, ông gieo giống
Còn không kẻ khác cấm chờ trông.

Bà vợ chịu không nổi, gửi tiếp:

Ông à, cỏ dại lên quá mông
Dân cày quên mình cứ ở không
Thôi tôi làm phước, cho họ cấy
Ông về thu hoạch, thế là xong.

Ông chồng càng tức giận hơn:

Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vun cỏ, phải được không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông về nhổ sạch, thế là xong.

Bà tiếp:

Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng
Ông về gấp gấp có nghe không
Ruộng đang thiếu nước lại khô cạn
Ông về tưới hộ, tôi trả công.

Chồng thấy thế liền gửi lại:

Ờ thì bà ráng mà kìm lòng
Bà mà léng phéng, chết với ông
Ông về, ông cấy cho tơi xốp
Cho thỏa bao ngày bà đợi mong.

Hôm sau, chồng nhận được thư vợ như sau:

"Luật mới ban hành ông biết không?
Ruộng mà không cấy sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông"
 
Top